Chương 2213
Ánh mắt đám người nóng bỏng nhìn về phía Vân Trung Ly, Vân Trung Ly có chút do dự.
Chỉ thấy Tô Dật và Đoan Mộc Tiểu Mạn ở một bên nhìn nhau.
- Nhạc phụ đang lo lắng người vực ngoại sao?
Tô Dật nói.
Vân Trung Ly nhẹ gật đầu, hai mươi năm trôi qua, tên vực ngoại cường giả kia đã đến trình độ nào, không ai biết.
- Gã cường giả kia mạnh bao nhiêu, không phải các ngươi có thể tưởng tượng, phải cẩn thận!
Vân Trung Ly ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
- Kình Thiên sư tôn khôi phục thế nào rồi?
Tô Dật quay đầu hỏi Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Ở chỗ này, người giao thủ qua với vực ngoại cường giả chỉ có Nguyên Thiên cảnh Đoan Mộc Kình Thiên.
Đoan Mộc Tiểu Mạn lắc đầu, lập tức nói:
- Trên táng thiên hàn địa, tàn hồn Băng Loan Chân Thần cũng đã suy yếu đến mức cực kỳ nhỏ bé. Thương thế như loại cảnh giới Kình Thiên, không phải chúng ta có thể nhúng tay! Muốn khôi phục, vẫn cần thời gian.
- Nếu chờ mà nói, thực lực Kình Thiên bây giờ đại khái ở Nguyên Vực cảnh cửu trọng!
Đoan Mộc Tiểu Mạn chớp mắt, bổ sung.
- Oanh!
Đột nhiên, ánh mắt tất cả mọi người ở đây khẽ nhúc nhích, Đoan Mộc Kình Thiên là một vị võ giả Nguyên Thiên cảnh chân chính duy nhất Thiên Man đại lục.
Mà bây giờ, cùng cường giả vực ngoại đánh một trận xong, thực lực bị áp chế lớn như vậy.
Nếu như Long Quảng tiến vào Kim Long bí cảnh, cũng đạt tới Nguyên Thiên cảnh.
Hươu chết vào tay ai, ai thắng ai thua, thật khó mà nói.
- Thời gian của chúng ta không nhiều, nhạc phụ, gần đây có tin tức gì của Long Quảng không?
Tô Dật ngưng lông mày nói.
Vân Trung Ly mở miệng, bàn tay không ngừng vuốt ve thành ghế, nhẹ giọng nói:
- Theo phía dưới nói, Long Quảng vẫn luôn ở Hỗn Loạn vực tìm bí cảnh Kim Long, nhưng không vào được, nghe nói, gần đây không ở nơi đó nữa!
- Có phải thụ thương rồi hay không?
Nguyệt Vô Cấu vui mừng nhướng mày, đứng lên nói.
- Có khả năng! Đây cũng là lý do chúng ta muốn đẩy nhanh tốc độ!
Vân Trung Ly ngưng lông mày.
Chợt, đám người lâm vào trầm tư, Tô Dật hít mũi một cái, nhẹ giọng nói:
- Đã như vậy, nhạc phụ, ngày mai ta sẽ về Bá Vương tông, chỉnh hợp lực lượng, Cổ tông tập kết ở nơi này, sau đó chúng ta thử thực lực Long gia một chút!
Nói xong, Tô Dật quay đầu, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn băng sương ngọc khiết, nói:
- Tiểu Mạn, thương thế Kình Thiên tiền bối còn phải nghĩ biện pháp! rốt cuộc cường giả vực ngoại mạnh cỡ nào, phải chăng đã khôi phục toàn bộ công lực, đều phải điều tra cẩn thận mới được!
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ gật đầu, đang lúc đám người chuẩn bị rời đi, một đạo hắc ảnh chui vào sơn phòng Nguyệt gia.
- Người nào!
Sát cơ Thân Đồ Ý xuất hiện, khẩn trương nói.
- Dật nhi, là Dật nhi sao?
Giọng nói tang thương từ trong bóng đen truyền ra, tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Người đến không phải ai khác, mà chính là Tô Kính Uyên từ trong Bồ Đề Cổ tỉnh lại.
Vừa rồi Tô Dật còn đang bàn luận, lúc này khuôn mặt đã cứng đờ trong nháy mắt, nhìn khuôn mặt Tô Kính Uyên, Tô Dật như nghẹn ở cổ họng.
Chỉ một thoáng, tình cảm máu mủ tình thâm từ trái tim trào lên, trải qua trăm mạch, cái mũi Tô Dật chua chua, kích động nói:
- Cha!
- Cộc cộc cộc!
Một bước, lại một bước, Tô Dật đi nhanh như ảo ảnh, giờ phút này cảm giác khoảng cách giữa hai người lại xa như thế.
Hai chân như bị chì rót đầy, bước chân nặng nề khiến thân thể Tô Dật hơi rung nhẹ, chậm chạp bước về phía Tô Kính Uyên.
Đối diện, đôi môi Tô Kính Uyên khô khốc, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Hai mươi năm, lần thứ nhất nhìn thấy con của mình, loại kích động này như nào cũng có thể nghĩ.
Hai cánh tay muốn duỗi ra nhưng lại không dám, hai tay cứng đờ đợi Tô Dật.
Khi lồng ngực kiên cố của Tô Dật và Tô Kính Uyên chạm vào nhau, nước mắt cha con tuôn ra như suối.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng thút thít.
Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu chờ ở một bên, thở dài không thôi, hơn hai mươi năm giả ngây giả dại, ai có thể biết nỗi khổ của Tô Kính Uyên?
Bị Long gia truy sát, mới trốn vào Vân gia, tung tích thê tử Ôn Phù không rõ.
Về Man thành? Sẽ mang đến cho Man thành tai họa thật lớn.
Tìm Ôn Phù? Trời đất bao la, chỗ nào là điểm cuối cùng?
Hắn có thể dùng thân phận giả sống tạm ở Vân gia, loạn thế bi tình, tình nguyện điên cuồng cười trong phong trần!
- Tốt tốt tốt!
Sau ba chữ tốt, Tô Kính Uyên nhắm hai con ngươi lại, cảm thụ được Tô Dật đột nhiên lớn lên, đã trưởng thành thành thiên kiêu chi hoàng, đệ nhất nhân Tiên tông, Tô Dật.
Trong lòng Tô Kính Uyên vô cùng thoải mái! tình cảm hơn hai mươi năm được biểu đạt ra trong nháy mắt.
Vì quá kích động mà ngón tay có chút cứng ngắc, run rẩy.
Nhẹ nhàng chạm lên trên lưng Tô Dật, Tô Kính Uyên rõ ràng cảm giác được Tô Dật sống sờ sờ ở trong ngực của mình, đây không phải là ảo giác!
Lúc này, Tô Kính Uyên mới bắt đầu nếm thử cảm giác vỗ nhè nhẹ sau lưng Tô Dật, như là an ủi thương cho chính mình.
Đầu thai làm người, bất kỳ lực lượng nào cũng không tước đoạt đi được loại cảm giác thân tình và lo lắng này.
Tô Dật ôm Tô Kính Uyên, trong óc tràn đầy hồi ức kiếp trước cùng hình ảnh trùng điệp kiếp này, bên trong miệng một mực nói:
- Cha! Dật nhi rất nhớ người!
Chỉ một câu đơn giản, đủ để tất cả mọi người ở đây đều động dung!
- Ô ô ô!
Tô Uyển Nhi chứng kiến tất cả đã sớm khóc thành một người toàn nước mắt, dựa vào cánh tay Đoan Mộc Tiểu Mạn, thân thể mảnh mai có chút rung động.
Một bên, thân thể cao lớn của Vương Thượng Vũ cũng run rẩy thút thít theo, run giọng nói:
- Quá cảm động! rốt cục Tô Dật cũng nhìn thấy cha hắn! Ta cũng rất nhớ người nhà của ta!
Bỗng nhiên Tô Uyển Nhi đứng lên, kéo Vương Thượng Vũ ra nói:
- Thượng Vũ ca ca, khi tất cả kết thúc, chúng ta liền về Man thành!
Bây giờ, thân phận Băng Loan thần nữ của nàng và Hoàng thần tử của Vương Thượng Vũ Bá rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ đại lục, Man thành là nơi không thể quay về.
Trở về Man thành mà nói, cũng là một loại gánh vác.
Vương Thượng Vũ nhẹ gật đầu, than khẽ, trên lông mày lập tức tuôn ra một tia ngưng trọng.
Lúc này, mấy đại gia chủ đều rời khỏi sơn phòng Nguyệt gia.
Bên trong gian phòng chỉ còn lại Tô Dật, Tô Kính Uyên, Tô Uyển Nhi và Vương Thượng Vũ, Tô Tiểu Soái cũng không biết chạy đi nơi đâu.
Sau khi nghe Tô Dật giải thích xong, Tô Kính Uyên nói chuyện qua loa vài câu, rồi bảo Tô Dật kể lại sóng gió hơn hai mươi năm của mình ra.
Tô Kính Uyên nghiêm túc nghe, một hồi chấn kinh, một hồi cười to, một hồi trầm tư, cuối cùng Tô Kính Uyên thở dài một hơi, chỉ nói một câu.
- Dật nhi, những năm này, cha không ở bên cạnh con, thật sự là vất vả cho con rồi!
Nhớ lại đủ loại sóng gió trong quá khứ, mặc dù bây giờ mẫu thân không ở bên cạnh, nhưng cũng đã biết nơi mẫu thân hạ lạc.
Nhìn Tô Kính Uyên tang thương không thôi, Tô Dật lắc đầu, nói khẽ:
- Không khổ cực, hài nhi có bọn họ một mực bồi tiếp, không cảm thấy cô đơn!
Theo ánh mắt Tô Dật, Tô Kính Uyên nhìn về phía Vương Thượng Vũ cùng Tô Uyển Nhi.
Sau khi biết bọn hắn là bằng hữu Tô Dật, Tô Kính Uyên bí mật quan sát đbọn hắn thật lâu.
Ngày bình thường, Tô Uyển Nhi và Vương Thượng Vũ vẫn luôn cung kính đối với Phong bá, hiện tại biết ông ấy là phụ thân Tô Dật, thì càng thêm cung kính.