← Quay lại trang sách

Chương 2219

Giữa đêm, gió tanh mưa máu tạm thời chấm dứt!

Ánh trăng chiếu xuống, một thân ảnh màu xanh mang theo người cầm đầu Tà Đạo Nhân tiến đến.

Khi mọi người trông thấy thi thể Quý Thiên Phục từ bên trong túi không gian đi ra, tất cả đệ tử Huyền Kiếm Môn giống như nhìn lầm, ánh mắt trở nên dữ tợn.

Trong nháy mắt, gào khóc không thôi.

Giờ khắc này, thế giới như sụp đổ.

Âm thanh gào khóc tràn ngập cả tòa đại sảnh Huyền Kiếm Môn, loại âm thanh thê thảm bi thương này khiến cho Tô Dật lại một lần nữa cảm giác được sự tuyệt vọng trong lòng!

Bi kịch Linh Cổ thôn giống như lại tái diễn ở trước mắt.

Tô Dật đi đến góc tường, nhìn Quý Hàm Nặc đã tỉnh lại khóc thành cả người đầy nước mắt, nàng nhào vào bên trên thi thể Quý Thiên Phục, run rẩy không ngớt.

- Cha! Cha tỉnh lại đi! Tô Dật trở về rồi! Huyền Kiếm Môn chúng ta được cứu rồi!

Quý Hàm Nặc đau khổ không thôi, nước mắt đã sớm chảy khô.

- Cha! Con là Hàm Nặc! Cha đừng bỏ lại con!

Quý Hàm Nặc khóc nức nở từng tiếng, như đao cắt ở trên người Tô Dật.

Vì cái gì, thảm kịch như vậy lại hạ xuống một lần nữa.

Tô Dật không nói một lời, ánh mắt lãnh lệ, mang theo sát ý không gì sánh kịp, trừng mắt nhìn người cầm đầu Tà Đạo Nhân!

Từ bên trong di ngôn của Quý Thiên Phục, Tô Dật biết, không riêng gì Huyền Kiếm Môn, còn có Lục Hợp Tông, tất cả tông môn thế lực tam lưu có liên quan đến hắn đều lọt vào độc thủ của tán tu!

- Là ai, dám hạ độc thủ như vậy!

Bên trong ánh mắt thâm thúy của Tô Dật tuôn ra một tia âm lệ.

Ngày bình thường, những tán tu này đều thâm tàng bất lộ ở chỗ sâu trong Hỗn Loạn vực, ai có bản lĩnh lớn như vậy, tập hợp toàn bộ đám người năm bè bảy mảng này cùng một chỗ?

Mà lại chỉ nhắm vào mình? Long gia, đúng, chỉ có thể là Long gia!

Tô Dật không ngừng an ủi Quý Hàm Nặc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Bây giờ, tông môn có liên quan đến hắn đều như vậy, vậy Bá Vương tông sẽ gặp phải cục diện khủng bố như thế nào.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật không khỏi xiết chặt.

Ngay vào lúc này, khóe miệng Quý Hàm Nặc hơi co lại, trên mặt tuyệt vọng không có chút sinh cơ nào.

Một vòng hàn quang xẹt qua trước mắt, Quý Hàm Nặc nắm lấy một cây đoản kiếm nhắm ngay cổ họng của mình xẹt qua!

- Đại tiểu thư, đừng!

Tất cả đệ tử Huyền Kiếm Môn kinh hô.

Mà Tô Dật ở một bên càng hoảng sợ, giữa ngón tay có một đạo quang mang rơi xuống, trực tiếp đánh nát binh khí trong tay Quý Hàm Nặc, dùng sức ôm lấy Quý Hàm Nặc.

- Ngươi làm gì vậy!

Tô Dật tức giận quát, hắn vì Quý Hàm Nặc tự sát mà sinh lòng tức giận.

- Tô Dật, ngươi thả ta ra! Ngươi thả ta ra!

Quý Hàm Nặc kịch liệt giãy dụa, ánh mắt đóng chặt, đau khổ thút thít.

- Người chết không thể sống lại, ngươi làm như vậy cha ngươi sẽ vui vẻ sao! Ta đã từng đồng ý với cha ngươi, chỉ cần ngươi gặp nạn, ta nhất định bảo vệ ngươi! Ngươi làm như này là tội gì!

Tô Dật tức giận mắng mỏ, bên trong con ngươi phun trào ra ánh lửa mãnh liệt!

Quý Hàm Nặc ra sức lắc đầu, bờ môi chảy ra máu tươi, lên tiếng thút thít, nói:

- Thế nhưng Huyền Kiếm Môn không còn, cha cũng chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì! Ta hận bọn hắn! Ta hận bọn hắn!

Dứt lời, toàn thân Quý Hàm Nặc xụi lơ, ôm thật chặt Tô Dật, từng giọt nước mắt lớn trượt xuống, nhỏ lên bên trên áo Tô Dật.

Thân thể mảnh mai ở trong ngực Tô Dật run rẩy, tình cảnh này khiến ánh mắt Tô Dật cũng rung động theo.

Không ai từng nghĩ tới, lúc trước Huyền Kiếm Môn và Quý Thiên Phục từng cứu hắn, lại bởi vì chính hắn mà chết!

Càng không nghĩ đến, toàn bộ Hỗn Loạn vực lại bởi vì hắn mà biến đổi lớn!

- Không sao, có ta! Thù này ta sẽ để cho ngươi tự tay báo!

Tô Dật nhẹ nhàng vỗ đầu Quý Hàm Nặc, bên trong ánh mắt bắn ra sát ý hung hãn.

Sát ý bừng bừng nhanh chóng lây nhiễm lên tất cả đệ tử Huyền Kiếm Môn.

Thù này nhất định phải báo!

Trấn an Quý Hàm Nặc xong, Tô Dật và Bồ Đề Tiên đi ra khỏi đại sảnh Huyền Kiếm Môn.

Dưới ánh trăng, Tô Dật vẫn có thể ngủi được mùi máu tươi dày đặc trong không khí.

Nhớ lại lời nói của đệ tử Huyền Kiếm Môn và Quý Thiên Phục vừa mới lâm chung, Tô Dật biết sau khi hắn biến mất khỏi Thiên Phong Bài Vị Chiến, bên trong Hỗn Loạn vực đột nhiên có số lượng lớn tán tu hội tụ lại với nhau.

Mới đầu những tán tu này vẫn không ngừng tìm kiếm Bá Vương tông và những tông môn khác gây chuyện, âm thầm tìm kiếm nơi hạ lạc của Tô Dật.

Cho dù thế lực tam lưu và nhị lưu bên trong Hỗn Loạn vực biết, cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Về phần ai lãnh đạo đám tán tu này, phía sau lại có lực lượng như thế nào.

Không thể nào biết được, ai cũng không muốn quản!

Chính bởi vì tâm lý này, mà đám tán tu càng ngày càng lớn mạnh.

Thẳng đến gần đây, mấy tên tán tu có lực lượng cường hãn gia nhập tìm tới cửa, các thế lực tam lưu và nhị lưu mới liên tiếp gặp tai hoạ ngập đầu!

Không đến nửa tháng, thế lực tam lưu đều bị hủy ở trong tay đám tán tu này!

- Long gia đã bắt đầu có động tác rồi sao?

Bồ Đề Tiên hỏi Tô Dật.

- Thiên Man đại lục, trừ Long gia ra, còn ai phí hết tâm tư tìm tới ta như thế!

Nói xong, ánh mắt Tô Dật ngưng trọng, nhìn về phía rừng cây huyết sắc phương xa, nói khẽ:

- Long Quảng, ta không giết ngươi, thề không làm người!

- Chủ nhân, có phải chúng ta phải nhanh chóng thảo phạt Long gia hay không!

Bồ Đề Tiên nói nhẹ.

Đột nhiên, Tô Dật nhắm hai con ngươi lại, trong tâm hải vang lên giọng nói Xích Phi Hồng.

- Tô Dật nhất định phải bình tĩnh! Long gia đột nhiên nổi lên, tất nhiên có lý do bức thiết, muốn bắt ngươi lại! Lúc này không thể tự loạn trận thế, giữ gìn tốt lực lượng Bá Vương tông, tạp hợp hết thảy lực lượng, mới có thể chuyển bại thành thắng! Ngày mai ngươi chạy về Bá Vương tông, tìm ra tay chân Long gia tại Bá Vương tông!

Trong đêm tối, lời nói của Xích Phi Hồng không ngừng vang vọng ở trong tai.

Ánh mắt Tô Dật trở nên cực kì lạnh lùng, cừu hận khiến hắn trở nên giống như cuồng thú, nhưng Tô Dật biết hắn không thể bộc phát.

Nhất định phải tỉnh táo!

Sở dĩ Long gia mượn những tán tu này, nhất định là bởi vì Long gia còn không muốn triệt để trở mặt.

Nói một cách khác, Long Quảng vẫn là có chỗ lo lắng.

Tán tu có thể thành sự, tất nhiên bên trong Hỗn Loạn vực, còn có mấy cỗ lực lượng chủ đạo.

Bây giờ, mình ở trong tối, chính là thời cơ tốt nắm lấy mấy cỗ lực lượng chủ đạo này.

Công khai khiêu chiến cùng Long gia, tuyệt đối không phải thượng sách.

Tô Dật hít một hơi thật sâu, hình ảnh Quý Thiên Phục không ngừng lấp lóe trong óc, Tô Dật đứng ở bên trên thổ địa Huyền Kiếm Môn, tiếng gió đêm thê lương thổi bay tóc đen trên trán hắn.

- Ngày mai ta sẽ về Bá Vương tông! Long gia muốn chơi, ta sẽ chơi đùa cùng bọn họ! Ta cũng phải để bọn hắn nếm thử mùi vị đau khổ!

Tô Dật lạnh giọng nói.

- Oanh!

Một đạo sát ý cực kì nồng đậm từ trên thân thể Tô Dật tuôn ra, áo bào phần phật, bên trong gió đêm, Tô Dật tựa như sát thần phụ thể.

Ngày thứ hai, Tô Dật thay Quý Hàm Nặc an bài đại bộ phận đệ tử Huyền Kiếm Môn, nhưng vẫn còn có mấy chục người không muốn rời đi.

Bây giờ, Huyền Kiếm Môn suy bại, thiên hạ rộng lớn, khắp nơi Hỗn Loạn vực đều là gió tanh mưa máu, chỗ nào là chỗ cho bọn hắn dung thân.

Không có cách nào an táng Quý Thiên Phục ở hậu sơn Huyền Kiếm Môn, Tô Dật mang theo Quý Hàm Nặc đạp lên con đường hồi tông.