← Quay lại trang sách

Chương 2220

Bây giờ Hỗn Loạn vực thật là danh xứng với thực, dọc đường, Tô Dật có thể nhìn thấy rất nhiều ác tu.

Đi qua thành trì vốn thuộc về Huyền Kiếm Môn, lúc này đều bị tán tu hung tàn chiếm đoạt!

Thời điểm Tô Dật lại đến Kiếm Tinh thành một lần nữa, trong ngoài thành là biển người run run, ở cửa thành đang có số lượng lớn ác tu kiểm tra.

- Tô Dật, những tán tu trong thành trì này cũng là người cùng một bọn với Tà Đạo Nhân!

Quý Hàm Nặc hung tợn nhìn đội nhân mã phía trước, trong mắt tràn đầy cảm xúc phẫn hận.

Trên đường đi, Quý Hàm Nặc cùng tất cả đệ tử Huyền Kiếm Môn đều như cái xác không hồn, tinh thần mất mác, tan rã vô thần.

Đột nhiên, lông mày Tô Dật ngưng lại, đưa tay đập vào trên lưng Quý Hàm Nặc, thấp giọng nói:

- Quý cô nương, ngươi tin tưởng ta không?

Quý Hàm Nặc ngẩng đầu, trong con ngươi mang theo vài phần tiều tụy, yên lặng gật đầu.

Bây giờ, Huyền Kiếm Môn khó khăn, Quý Hàm Nặc đã sớm không có chỗ dựa, Tô Dật đối với nàng mà nói, chính là toàn bộ hi vọng của Huyền Kiếm Môn.

Miễn cưỡng cười cười, Tô Dật nhìn về phía Quý Hàm Nặc, ánh mắt đảo một vòng lập tức nói:

- Quý chưởng môn qua đời, hiện tại không thể vì thế mà ngã xuống! Trước mắt, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra thế lực sau lưng Tà Đạo Nhân, thay Quý chưởng môn báo thù!

Nói xong, Tô Dật chỉ chỉ đám người đang lớn tiếng quát phía trước, ngưng tiếng nói:

- Thu hồi tất cả tâm tình, tận lực giả vờ như không có chuyện gì phát sinh. chúng ta nơi này có khoảng sáu, bảy mươi người, chia làm vài nhóm đi vào, sau đó tụ hợp ở trong thành!

Nghe kế hoạch của Tô Dật, các đệ tử Huyền Kiếm Môn nhao nhao gật đầu.

Sau đó, đệ tử Huyền Kiếm Môn bôi dung dịch giả trang lên, giả vờ như tán tu thất vọng qua đường, có người thì trực tiếp đổi y phục.

Tô Dật, Quý Hàm Nặc và Bồ Đề Tiên giả vờ như ba chị em, sau khi sắp xếp xong, ba người đi về phía cổng Kiếm Tinh thành.

- Nhanh lên! Mỗi người qua cửa thành giao ra một viên tinh nguyên thạch!

Một hán tử cầm đầu vai u thịt bắp nghiêng mặt, lớn tiếng hò hét với tán tu đang lui tới.

Thừa dịp này, những tán tu ngày thường ẩn ở trong sơn dã có thể ra làm mưa làm gió.

Từ biểu hiện trong quá khứ của võ giả đến xem, Tô Dật phát hiện cho dù là một số võ giả cường thế, đều biểu lộ vẻ giận mà không dám nói gì.

Cái này càng thêm xác định, thế lực Long gia tiến vào chiếm giữ bên trong Hỗn Loạn vực.

Mà chiếu theo tính cách Long gia, xưa nay sẽ không tự mình ra tay, vậy trà trộn bên trong những tán tu này, đều là người bên trong Hỗn Loạn vực sao?

Không bao lâu, Tô Dật và Quý Hàm Nặc lẫn trong đám người, cũng tới gần cửa thành.

Nhìn liếc qua một chút, Tô Dật có thể nhìn ra mười mấy tên tán tu, trong đó có mấy tên khí tức thâm hậu, tu vi đều ở Nguyên Hư cảnh ngũ trọng.

- Tại sao những tán tu này lại tập hợp cùng một chỗ, đến cùng thì ai có năng lượng lớn như vậy!

Quý Hàm Nặc thấp giọng nói.

"..."

Ba người nhìn lẫn nhau một cái, giả vờ như không có việc gì theo đám người đi tới cửa thành, ngay vào lúc này, bên trong thành có một con Man yêu thú như như lửa vọt ra.

- Ngao rống!

Bỗng nhiên, một đầu hung thú ngang nhiên xông ra.

Chiếc đuôi dài giống như roi kéo lê trên mặt đất, ở trên không trung xẹt qua một tiếng vang ô ô, cuối cùng đâm vào trên cửa thành, phát ra tiếng nổ chói tai!

- Ầm ầm!

Yêu khí hung hãn làm rung động thiên địa, một cỗ khí tức hoang dã xung kích mà ra.

Đột nhiên, tất cả mọi người dừng bước chân lại, ánh mắt rung động không ngớt.

- Đao ưng, đám người Tà Đạo Nhân trở về hay chưa?

Ngồi ở bên trên Man yêu thú, là một nam tử có máu tóc màu hỏa hồng, ánh mắt âm lệ nói.

Cửa thành, hóa ra người đang chỉ huy đám người gọi là Đao Ưng, người này nhìn nam tử trên lưng thú một chút.

- Còn không thấy, tính toán thời gian hẳn là đến rồi! đoán chừng lúc này lão tiểu tử Quý Thiên Phục kia đã đầu một nơi thân một nẻo! Mấy năm trước, Huyền Kiếm Môn bọn hắn đuổi chúng ta tiến vào quỷ hống sơn cốc, nên nghĩ đến một ngày này!

Đao Ưng nói.

- Đúng vậy! Ha ha ha! Phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt ta!

Bên cạnh Đao Ưng có mấy tên tán tu hung thần ác sát, cuồng tiếu không thôi.

- Đáng ghét!

Bàn tay Quý Hàm Nặc nắm thật chặt Tô Dật, trên khuôn mặt xanh xám vô cùng âm trầm, lập tức nói:

- Ta nhớ mấy người này rồi! Người trên lưng thú chính là Hoa Đạo Thường chuyên môn chọn phụ nữ tu luyện tà công, cái tên gọi là Đao Ưng cũng là người cướp bóc người qua đường nhiều lần, tu luyện công pháp cực kì âm độc!

Nghe vậy, Tô Dật và Bồ Đề Tiên nhướng mày, rõ ràng những tán tu mang tiếng xấu đều đi ra, Long gia thật sự lợi dụng bọn chúng!

Nhìn về phía bên trong thành, Tô Dật than nhẹ, xem ra hắc thủ phía sau màn chỉ huy Tà Đạo Nhân đi Huyền Kiếm Môn lần này, hẳn là ở ngay trong thành.

Lúc này, chỉ nghe Đao Ưng nhìn về phía nam tử trên lưng thú, cao giọng nói:

- Hoa gia, vì Tà Đạo Nhân mà đến sao?

Bên trong vành mắt Hoa Đạo Thường lộ ra một cỗ dục vọng tham lam, hữu khí vô lực nói:

- Đêm qua, lại bắt mấy người, Hồng gia nói nhất định có quan hệ cùng Tô Dật, thẩm vấn trong đêm, nhưng không có thẩm ra vấn đề! Khiến ta mất một đêm công dựng, thật sự là mệt mỏi!

Nói xong, tất cả tán tu tà ác đều hiểu ý cười một tiếng, tiếng cười khinh nhờn khiến đám võ giả ở đây tràn ngập nộ hoả!

- Nhìn cái gì vậy! Tranh thủ thời gian giao nguyên thạch, rồi lăn vào đi!

Đao ưng lại tiếp tục nhìn về phía đám võ giả.

- Đi thôi!

Nghĩ đến"Hồng gia" trong lời Đao Ưng nói, Tô Dật vào thành liền đi thẳng vào vấn đề.

Ngay lúc này, trên lưng thú có một đạo thanh âm trêu chọc truyền ra.

- Chậm đã!

Hoa Đạo Thường nhìn về phía Tô Dật.

Chỉ một thoáng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía truyền ra âm thanh, Hoa Đạo Thường nhìn chằm chằm Quý Hàm Nặc, khóe miệng khẽ nhếch, nói nhỏ:

- Tiểu muội muội, cùng ca ca vào thành không?

Tô Dật cười nhẹ một trận trong lòng, lập tức ngăn ở trước mặt Quý Hàm Nặc, nhíu lông mày nói:

- Giữa ban ngày, cái này không được rồi?

- Ầm!

Hoa Đạo Thường biến sắc, nhảy xuống cự thú,

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, đảo mắt nhìn đám người, nói khẽ:

- Dẫn ta đi gặp người gọi là Hồng gia của các ngươi.

- Tiểu tử, ngươi đừng càn rỡ!

Hoa Đạo Thường gần như đang gào thét, sau đó vọt tới Tô Dật trước người như một con chim ngói màu đỏ.

- Tiểu tử cuồng vọng từ nơi nào đến!

Đao Ưng cũng có chút bất mãn, kim hoàn đại đao trong tay bắn ra ra một đạo quang mang, phóng tới Tô Dật!

- Xoẹt!

Còn chưa thấy rõ, dưới Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, một đạo huyết vũ vẩy vào giữa thiên địa.

Mười mấy tên tán tu tà ác lập tức đầu một nơi thân một nẻo, thời điểm đám người còn chưa tỉnh táo lại, xương sọ của Đao Ưng và đám người tầm thường đã lăn đến dưới chân Hoa Đạo Thường!

Bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, toàn thân tràn đầy huyết tương màu đỏ, thời điểm yết hầu Hoa Đạo Thường nhấp nhô, Tô Dật đã đi đến trước người Hoa Đạo Thường giống như quỷ mị.

- Hồng gia là ai?

- Hồng Cường Long!

Hoa Đạo Thường trả lời.

Tô Dật cười lạnh một tiếng, Tà Đạo Nhân thuận tay giết Quý Thiên Phục vậy mà là Hồng Cường Long.

Môn chủ Thiên Cương Môn, nhi tử Hồng Kiếm Thu còn chết trên tay Tô Dật, chính Hồng Cường Long cũng bị Thiên Cương Môn xa lánh, trở thành chó nhà có tang!