← Quay lại trang sách

Chương 2251

Long ảnh xoáy vòng, long đồng tràn ngập kim quang, khuếch tán ra long uy vô tận tựa như đang hô hoán bản thể.

Sau lưng áo bào tung bay, tiếng vang phần phật rất nhanh liền chìm ngập trong tiếng long ngâm!

- Ngao rống!

Kim Long gào thét, tiếng long ngâm hung tàn vang vọng thiên địa.

Từng đợt từng đợt gợn sóng không gian chấn đãng, lúc này, hư ảnh Kim Long phía sau Tô Dật đã phát triển vươn dài đến hơn ngàn mét!

Quay chung quanh thân Tô Dật, kim mang thông thiên triệt địa như Kim Long viễn cổ vờn quanh thiên địa.

Đầu rồng ngẩng cao, từng tiếng kêu gọi tựa như phạn âm cất vang!

Rất nhanh, hồi âm chẳng biết sản sinh từ lúc nào khiến Tô Dật tức thì mở mắt ra.

Lông mi đen nhánh phi tốc phiếm động, một mạt long văn vàng chóe chói lọi từ sâu trong mắt phi tốc xẹt qua!

Sát na khi mở mắt, Kim Long vút lên trời, từ trong cổ họng Tô Dật một tiếng long ngâm như là diệt thế xung kích mà ra!

- Ầm ầm!

Sóng xung kích khủng bố hủy thiên diệt địa, trực tiếp nhắm chuẩn trước người Tô Dật đánh tới, chỉ nghe một tiếng vang giòn.

Nơi xung kích, một đạo long văn màu vàng nhàn nhạt, cơ hồ nhỏ đến không thể thấy chậm rãi hiện ra.

- Trực tiếp tìm tới điểm bạc nhược nhất trong không gian, cường hành mở ra Kim Long bí cảnh?

Tây Vô Tình lần nữa phun ra một ngụm rượu.

Vô Thường tiên tử cũng hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi và ngạc nhiên, nhìn sang Tô Dật nói.

- Có thể làm đến mức này, huyết mạch Kim Long trên người tiểu tử hẳn là cực kì chính thống! Tiểu tử đi vào!

Nói xong câu đó, nơi xa Tô Dật gồng mình tung trảo ra giữa không trung, đường vân màu vàng tựa như vải rách nháy mắt liền bị giật xuống.

Phía chân trời, tiếng long ngâm hùng hồn, Tô Dật nhanh chóng rơi xuống, ngưng lại bước chân hai người.

- Đại ca, Hàn tỷ, tình hình bên trong không rõ! Ta đi vào trước, phiền các ngươi hộ pháp giúp ta!

- Ngươi đi đi!

Tây Vô Tình nhanh chóng đáp lại.

Chỉ thấy đường vân màu vàng trước người Tô Dật nhanh chóng hóa thành một lỗ nhỏ đủ cho người thông hành, Tô Dật hóa thành hào quang phi tốc vọt vào!

Thoáng chốc, thiên địa khôi phục bình tĩnh!

Tiếng Kim Long tan biến, thánh quang cũng không còn!

Sơn cốc vốn như xuân lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.

- Kim Long bí cảnh này đúng là thần kỳ!

Ánh mắt Tây Vô Tình khẽ run lên, cùng Vô Thường tiên tử chia ra đứng hai bên, bắt đầu thủ hộ cho Tô Dật.

Không gian bát ngát vẫn cứ mênh mông vô bờ.

Trong hư không mơ hồ, khung đỉnh giống như tinh hà khiến người tưởng như sa vào vực sâu hắc ám!

Sao sáng treo cao, màn trời tựa như dải lụa khảm giữa hư không hắc ám.

Lúc này, Tô Dật lần nữa tiến vào Kim Long bí cảnh, hắn sớm đã không còn cảm giác nhỏ bé, linh hồn run rẩy như năm đó.

Mở mắt ra, kim văn tràn ngập, một cỗ khí tức Yêu tộc Chí Tôn cường hãn khiến Tô Dật như thiên thần giá lâm.

Đảo mắt quanh không trung, Tô Dật lòng mang cảnh giác ngước nhìn mảnh thế giới tử khí trầm trầm này.

Đột nhiên, Thiên Nguyên yêu hồn trong đầu Tô Dật bắt đầu ba động, Hỗn Độn cổ chung cũng phi tốc vận chuyển trong Linh Hải, một cỗ ba động bá đạo tuôn ra.

- Nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì! Long Quảng không có tiến đến, tiền bối đã đi đâu?

Hư không bốn phía biến hóa vô tận, hào quang vạn trượng, tinh hà mông lung tựa như thế giới vĩnh hằng.

Không có sinh diệt, càng không có tận cùng, trong thâm sâu vô tận, càn khôn vĩnh sinh, sinh mệnh bất tử!

- Kim Long tiền bối, ngươi còn đó không?

Tô Dật hô to.

Liên tục ba tiếng lặp lại, thanh âm Tô Dật càng lúc càng lớn, tiếng cuối cùng thậm chí giống như hoả tiễn xông hướng hư không bốn phía.

Phong lôi chấn rung, leng keng không dứt!

- Ông!

Tinh hà rung động, tinh quang lấp lánh như đang đáp lời Tô Dật, nhưng trong bóng tối vô tận, hết thảy vẫn cứ âm trầm và ảm đạm.

Lập tức, trong lòng Tô Dật tuôn ra một tia dự cảm không hay.

Chẳng lẽ Ngũ Trảo Kim Long thật sự đã biến mất?

- Ước hẹn ba năm! Là ta thất ước!

Trong lòng Tô Dật vô cùng ảo não, cảm xúc hối hận khiến Tô Dật hung hăng nắm chặt bàn tay, khớp xương trắng bệch phát ra từng hồi tiếng vang rạc rạc.

Năm đó, mình từng cùng Ngũ Trảo Kim Long lập xuống lời thề.

Nhất định trong vòng ba năm phải đạt tới Nguyên Tông cảnh, sau đó trở lại đây, tìm kiếm bí mật Thái Cổ đại kiếp.

Mà bây giờ, Nguyên Tông cảnh sớm đã đạt tới, thời gian lại đã vượt quá ba năm.

Lần nữa trở lại nơi đây, Kim Long Chân Thần vẫn diệt, trên đời lại một thần linh nữa tan biến theo dòng truyền thuyết.

Thái Cổ đại kiếp, bí mật này cũng sẽ triệt để bị vùi lấp trong lịch sử sông dài ư?

Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Dật bất giác dâng lên cảm giác đau xót, hệt như bị vạn mũi kim đâm, đau đến hai mắt nhắm nghiền lại.

- Vì sao! Đầu ta đau quá!

Trước nay Tô Dật vẫn luôn nhẫn nại kinh người, lúc này lại thống khổ kêu ra tiếng.

Tiếng rên đau nhức phô thiên cái địa, như là phong bạo càn quét không gian, Hỗn Nguyên Cổ Chung cũng từ đỉnh đầu chậm rãi bay ra!

Trong không gian hắc ám, cổ chung hiện vẻ cổ phác và thê lương, chầm chậm chuyển động!

Như đang chiếu rọi hắc ám thiên cổ, thoáng chốc, vạn ngàn sau trời đều lấp lánh quang mang, khí tức mãnh liệt tựa như gió lốc hợp thể!

- Ầm!

Tinh thần nổ tung, Tô Dật ngẩng đầu lên, ánh mắt chấn kinh.

Chỉ thấy trong hư không hắc ám, một đồ án Ngũ Trảo Kim Long tinh quang vờn quanh chậm rãi hội tụ mà ra!

- Tê!

Cùng lúc đó, gân cốt cơ thịt toàn thân Tô Dật bắt đầu khuếch trương, năng lượng cường hoành tụ lại trước mắt khiến hắn đau đến gần như muốn lăn lộn ra đất!

- Ngũ Trảo Kim Long tiền bối!

Tô Dật duỗi hai tay ra, trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.

- Tích tích!

Cổ chung xoay tròn huýt dài, tiếng leng keng không dứt bên tai.

Quang mang chiết xạ ra như là mũi tên trải khắp thiên địa, tương dung cùng vô số sao trời giữa không trung.

Rất nhanh, một con Kim Long lấp lánh kim quang, dưới bụng điêu khắc ngũ trảo tường vân hiện ra trước mắt.

Thân thể cao lớn tựa như Thiên Cung thần điện, khiến người bất giác sinh ra tâm thái phủ phục!

Từ từ, đau đớn trong đầu Tô Dật dần dịu xuống.

Tô Dật đứng dậy, ánh mắt ngưng trọng, thần quang bá khí tuyệt luân quanh quẩn trên thân Tô Dật, đối mặt cùng Kim Long trên trời!

Kim Long chầm chậm mở mắt ra, song đồng thâm thúy, tựa như vực sâu vạn trượng.

Chỉ có khác biệt duy nhất chính là, con ngươi kia không còn hiện ra kim quang, mà được thay thế bởi hai viên tinh thần óng ánh.

- Thiếu niên, là ngươi ư?

Kim Long rốt cục phát ra thanh âm, tiều tụy mà xa xăm, tựa như lão giả đã chờ đợi ngàn năm, tang thương mà cổ phác.

Phía trên hư ảnh Kim Long thật dài, tinh thần lấp lánh, quang mang lóe lên rồi biến mất, tựa như đang nói cho Tô Dật, con Kim Long này không còn sống được lâu nữa.

- Ngươi là Ngũ Trảo Kim Long tiền bối? Ngươi vẫn chưa tan biến?

Nháy mắt, ánh mắt Tô Dật khẽ động, kinh ngạc hỏi hư ảnh Kim Long giữa hư không.

Không để ý tới vấn đề của Tô Dật, Kim Long nói:

- Không sai, rốt cục ta cũng đợi được ngươi!

Thanh âm hữu khí vô lực truyền khắp tinh hải, hào quang chói mắt không ngừng bắn thấu vào trong não hải Tô Dật.

- Sao lại biến thành thế này? Ba năm trước chẳng phải còn rất tốt sao!

Tô Dật hô to, theo lý thuyết bộ dạng Kim Long không đến nỗi hữu khí vô lực thế này mới đúng.

Tiếng Ngũ Trảo Kim Long lần nữa truyền ra từ trong hư không, tùy theo thoại âm rơi xuống, tinh thần trong hư không lần nữa lấp lánh.