← Quay lại trang sách

Chương 2258

Chỉ gặp người đến tiên phong đạo cốt, tóc hạc phong thái như tùng, một bộ trường bào bằng gấm tím phần phật trong gió, tự có một phen khí độ sừng sững.

- Kinh Đào Điệt Lãng Thủ! Tiểu tử gặp qua Ứng trưởng lão!

Tô Dật hướng lên trời khẽ gật đầu, hờ hững cười nói.

Vừa thấy được cự thủ ngất trời kia, trong lòng Tô Dật liền biết trận chiến này xem như đánh không được.

Trong Linh Bảo các Cửu Tinh thành, Tô Dật từng gặp Ứng Vô Hưu, lúc ấy Ứng Vô Hưu cũng sử dụng qua Kinh Đào Điệt Lãng Thủ.

Bây giờ gặp lại, khóe miệng Tô Dật lập tức lộ ra ý cười.

- Du llinh phòng vệ quan – Lân Qua gặp qua Ứng Vô Hưu trưởng lão!

Con ngươi tam giác xanh biếc của Lân Qua mở lớn, chuyển mắt nhìn sang Ứng Vô Hưu ở sau lưng.

Tay vây cá như sắt thép vỗ lên ngực, chào hướng thủ ấn.

- Du linh ngư binh gặp qua Ứng Vô Hưu đại nhân!

Nháy mắt, mấy chục tên du linh ngư binh triệt để thu liễm nguyên khí thuộc tính thủy, màn nước hung hãn tức thì tiêu tán.

Chúng ngư binh hướng Ứng Vô Hưu chào hỏi, thần sắc tràn đầy vẻ trang nghiêm kính cẩn.

- Ngàn đảo chúng Thiên Lan gặp qua Ứng Vô Hưu đại nhân!

Chiến đấu im bặt mà dừng, hơn ngàn tên đảo chủ mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng đều hướng về phía Ứng Vô Hưu cung kính hành lễ.

Kẻ trước mắt này chẳng phải người Long gia ư? Sao Ứng Vô Hưu nhìn như có vẻ quan biết với hắn?

Hơn nữa, quan hệ dường như còn không cạn?

Thoáng chốc, hơn ngàn đảo chủ ánh mắt kinh động, âm thầm nghị luận, vô số ánh mắt nghi hoặc đảo quanh trên người Tô Dật.

- Phần phật!

Cự thủ từ trên vào trời xoải xuống, khí tức hung hãn càn quét thiên địa.

Chưởng ấn thuộc tính thủy âm hàn vượt qua chúng nhân, đi thẳng tới trước người Tô Dật.

- Tô tông chủ, lần đầu tiên tới Thiên Lan Hải Thành ta liền náo ra phong ba lớn như vậy, khiến lão hủ trở tay không kịp a!

Ứng Vô Hưu mắt mang ý cười, đứng trên thủy triều gật đầu tỏ ý với Tô Dật.

- Ứng trưởng lão, muốn trách thì trách tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, chọc khiến người Hải Thành bất mãn!

Tô Dật phất phất tay, ai cũng chẳng ngờ Lân Qua kia không phân phải trái đúng sai, nói đánh liền đánh.

Ứng Vô Hưu nhướng mày, một mạt tinh quang quét qua hơn ngàn đảo chủ và đám du linh ngư binh, lập tức nói.

- Những kẻ này đều là hạng người thành thực, không thể đánh đồng với ngươi được. Thiên Lan Hải Thành ta kéo dài vạn năm, không chỉ bởi vì Hải Thành nằm nơi thần bí! Mà thật ra, cẩn thận mới là chìa khóa bí mất giúp chúng ta vạn năm không ngã!

Nghe vậy, Tô Dật khẽ nhếch môi, nhún vai nhìn Ứng Vô Hưu, nói:

- Ứng trưởng lão đây là muốn nói tiểu tử miệng lưỡi trơn tru, cơ xảo gian hoạt?

- Ha ha ha ha!

Ứng Vô Hưu hơi ngớ, tức thì bật cười, nhìn Tô Dật cười nói:

- Con khỉ này, đây chính là tự ngươi nói! Đi thôi, cùng ta đi vào! Thiên Quân và Tiên Cô đều đang đợi ngươi!

Vừa dứt lời, dưới chân Tô Dật chợt bùng lên ánh lửa, một đạo khí tức cuồn cuộn nóng bỏng bao bọc Tô Dật lại, cấp tốc đi tới bên người Ứng Vô Hưu.

Thân pháp nhanh như lôi điện khiến sắc mặt Ứng Vô Hưu khẽ biến.

Giữa hai hàng chân mày thoáng hiện lên một tia dị sắc khó mà nhận ra, Điệt Lãng chưởng khẽ giơ, phân ra một đạo dòng nước vô cùng to lớn, chém xuống trên mặt hải vực.

Như kình long hút nước, lực hút khủng bố như lốc xoáy va chạm kịch liệt với mặt biển!

- Phần phật!

Dòng nước chảy xiết, sau khi cột nước như cự long rơi xuống mặt biển, mặt biển mênh mang tức thì gió mây tuôn động, một cỗ khí tức xa xưa theo đó lan tràn ra.

Rất nhanh, vòng xoáy càng lúc càng nhanh, vô số đạo quang mang màu xanh có thể thấy được bằng mắt thường bắn ra từ trong vòng xoáy, thẳng đến khi cắt trọn trung tâm phiến hải vực thành một bãi đất bồi cực lớn.

Trên bãi đất bồi mọc đầy tảo biển, linh khí thiên địa nồng đậm cuốn thốc mà ra.

Một luồng đạo uẩn hung mãnh tràn ra khiến gần như toàn bộ gợn sóng không gian trên hải vực đều vỡ vụn, khí tức này đủ làm cho linh hồn tất cả chúng nhân tại trường đều run rẩy!

- Ô ô!

Nước ngầm dưới lòng đất tuôn ra, tiếng bạo vang liên miên không dứt bên tai.

Tiếng quái khiếu cuồng bạo mà hung sát như quỷ khóc sói gào cấp tốc truyền ra từ lòng đất, như oan hồn sống lại, khiến linh hồn cũng bị chấn động!

- Hải Thú đại thần, bảo hộ Thiên Lan!

Đột nhiên, ánh mắt Lân Qua và đám đảo chủ sau lưng đều hiện vẻ trang nghiêm, cúi đầu hành lễ về phía vòng xoáy.

Bên cạnh, Ứng Vô Hưu cũng đang mặc niệm, tựa như cầu nguyện, thấy cảnh này, Tô Dật không khỏi nhíu mày.

Phía dưới Thiên Lan hải vực này rốt cục đang cất giấu thứ gì?

Linh hồn khẽ triển khai, Thiên Nguyên yêu hồn tràn ngập ánh sáng đỏ, uy áp thiên địa vô hình tràn ra, ý đồ nhìn trộm thân ảnh hư ảo trong bóng tối.

- Ngao ô!

Nhưng khi linh hồn Tô Dật vừa chạm tới vòng xoáy, lại một tiếng quỷ khiếu chói tai từ vực sâu dưới lòng đất vọng lên, nương theo đó là linh hồn ba động quỷ dị, khiến da đầu bất giác tê rần!

- Tô tiểu hữu, chúng ta vào Hải Thành thôi!

Làm lễ tế bái xong, Ứng Vô Hưu mỉm cười nhìn Tô Dật.

Lập tức thu hồi tâm thần, ánh mắt Tô Dật thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Trong vòng xoáy vừa rồi, hắn chỉ thấy một vùng tăm tối.

Nhưng khi tâm thần Tô Dật rời đi, lại mơ hồ có thể cảm giác được hai đạo hung đồng dữ tợn đang nhìn mình.

Trong bóng tối đen kịt, một cái miệng khủng bố phóng thích ra năng lượng âm hàn ngút trời, khiến tâm thần không khỏi run rẩy!

- Ứng trưởng lão, tiếng quái hống thê lương vừa rồi là gì vậy?

Tô Dật chăm chú nhìn chằm chằm xuống sâu trong vòng xoáy, thứ vừa rồi rõ ràng là một yêu thú khủng bố.

Từ cảm giác linh hồn thì thấy, quanh thân nó được bao trùm bởi lân phiến cực dày, lấp lánh hắc quang.

Bên cạnh đó là một loại lực lượng âm hàn tróc đoán không ra, khiến tâm thần người bất giác rung động.

- Đó là Thần Thú thủ hộ Thiên Lan Hải Thành chúng ta, chưa từng có người nhìn ra sự tồn tại của nó. Chúng ta cũng không biết, nó rốt cục ở đâu trong hải vực! Chỉ có từ sâu trong vòng xoáy này, tiếng thần thú mới sẽ xuyên đến hải vực!

Ánh mắt rơi đến sâu trong vòng xoáy, giọng Ứng Vô Hưu bất chợt trở nên cực trang nghiêm, nói khẽ:

- Theo như tiền bối Thiên Lan Hải Thành kể lại, mỗi lần Hải Thành gặp phải nguy cơ đều là nhờ Thần Thú bảo hộ mới tránh được. Bởi vậy, trên dưới Hải Thành đều dùng sóng biển xoắn ốc làm đồ đằng. Vào Hải Thành, tế Thần Thú cũng trở thành nghi thức của Thiên Lan Hải Thành.

- Thì ra là thế!

Nghe xong Ứng Vô Hưu miêu tả, Tô Dật nhẹ gật đầu, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc.

Nếu quả thật như thế, vậy yêu thú trong vòng xoáy này chẳng phải đã sống trên vạn năm?

Ngay cả Thiên Lan Hải Thành đều không tìm ra được tung tích yêu thú, như vậy tu vi yêu thú phải đến cỡ nào?

Tức thì, Tô Dật không khỏi sinh ra hiếu kỳ đối với cự thú dưới biển sâu kia.

Ánh mắt chăm chú rơi trên bãi đất bồi bao la bát ngát, vòng xoáy đã biến mất, tâm tư Tô Dật lại vẫn không dừng lại.

Lúc Tô Dật đi theo Ứng Vô Hưu hạ xuống bãi đất bồi, mặt đất cứng rắn khiến Tô Dật thoáng giật mình.

- Đi theo ta!

Bước chân Ứng Vô Hưu cực nhanh, cấp tốc lướt đi trên bãi đất bồi.

- Hô hô!

Tô Dật thu liễm thần sắc, cấp tốc vận chuyển Phù Dao Bách Biến Bộ mới miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ Ứng Vô Hưu, cùng theo đi tới trước một bức tường nước vô cùng to lớn.

- Hoan nghênh tiến vào Thiên Lan Hải Thành!

Quay sang đối mặt với Tô Dật, Ứng Vô Hưu nhẹ nhàng vung tay lên, tường nước ầm vang sụp đổ, nháy mắt, dòng nước phô thiên cái địa tựa như lũ quét sụp đổ dưới chân Tô Dật.