← Quay lại trang sách

Chương 2259

Nháy mắt, không gian chung quanh đột nhiên run lên, dòng nước càn quét thiên địa tựa như hồng hoang cự thú nuốt chửng sao trời, nuốt luôn cả Tô Dật!

- Ầm ầm!

Dòng nước cuộn trào, bát phương hội tụ, hết thảy trong thiên địa đều bị nuốt chửng.

Tô Dật ở giữa trung tâm dòng nước, xung quanh đầy là khí tức khủng bố đè nén mà kinh hãi, Tô Dật tựa như đang đặt mình trong hư không.

Dưới sự xâm thực của uy áp khủng bố, Tô Dật âm thầm vận chuyển Ngự Thiên quyết, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

- Ông!

Tô Dật cảm giác bản thân đang đắm chìm trong một vùng nước biển tăm tối, xung quanh là uy áp vô chừng không ngừng điên cuồng trút lên người.

Hải lưu tựa như roi dài điên cuồng quấn quanh tới lui trên người Tô Dật, năng lượng thuộc tính thủy nồng đậm từ các ngõ ngách tụ đến, trong hắc ám thủy triều như thâm uyên, hết thảy chỉ còn lại một màu đen kịt.

- Rầm rầm!

Bên trong không gian đáy biển đó, thời khắc này Tô Dật đứng thẳng người, ngay chính giữa dòng nước, long văn màu vàng kim dày đặc quanh thân.

Dưới biển sâu mấy chục vạn mét tràn đầy ý vị cổ phác, hư ảnh Đế Tước và Kim Long hoà lẫn vào nhau, thân thể to lớn tựa như kết nối cùng trọn cả phiến không gian thần hải nơi đây.

Thú rống ngất trời, uy áp kinh thiên rung chuyển đáy biển, nhưng Tô Dật vẫn một mực vô cùng kiên định.

Dù là trong thinh lặng cũng không bị sóng triều cuồn cuộn xoắn nát thành mảnh vỡ.

- Gia hỏa này, không ngờ lại dựa vào năng lượng bản thân để đề kháng cự lực biển sâu?

Khí tức ba động một mực vờn quanh thân thể Tô Dật, lúc này người dẫn dắt Tô Dật hướng về phía trước là Ứng Vô Hưu cũng bị sóng cả cuộn trào nơi đây làm cho kinh hãi.

Trong biển sâu hắc ám, hào quanh màu vàng nhạt trên thân Tô Dật giống như ngọn hải đăng giữa đêm đen.

Lúc này, Tô Dật đã tiến vào trong cảnh giới vong ngã, dần dần bắt đầu đè ép uy áp khủng bố chung quanh!

Tùy theo thân thể từ từ hạ xuống, đường vân hỏa hồng quanh thân Tô Dật cũng dần dần bị nguyên khí thuộc tính thủy của bản thân thay thế.

Giờ phút này, thực lực linh hồn thủy tướng của Tô Dật rốt cục được phát huy.

Áo bào tung bay phần phật, từng luồng thiên địa bí văn huyền ảo phác hoạ quanh thân Tô Dật, Ngự Thiên quyết càng ngày càng lưu chuyển thông thuận.

Qua chừng nửa nhịp thở, thần thức Tô Dật đã khôi phục, nhưng khiến Tô Dật cảm thấy kỳ quái là, trong hoàn cảnh đại dương bao la thế này, năng lượng linh hồn lại tiến một bước phóng thích.

- Linh hồn thủy tướng của ta đang tự chủ tu luyện?

Tô Dật không khỏi kinh ngạc.

- Hô hô!

Khi tốc độ dòng nước cuồng bạo quanh thân Tô Dật đạt tới cực hạn, uy áp linh hồn của Tô Dật cơ hồ cũng hòa làm một thể với không gian, thần thức tươi sáng, không ngừng ba động rung chuyển!

Đương nhiên, Tô Dật không mở mắt ra, mà bằng vào linh thức khủng bố, Tô Dật vẫn có thể cảm giác được mình đang đến gần Thiên Lan Hải Thành.

- Đã như vậy, ta liền tập trung tu luyện một phen!

Mắt thấy Thiên Lan Hải Thành còn cách một đoạn, Tô Dật bèn mượn hoàn cảnh thuộc tính thủy nơi đây tiếp tục rèn luyện.

Nguyên khí thuộc tính thủy mênh mông hóa thành nguyên khí thiên địa cổ phác điên cuồng dập dờn quanh thân, thời khắc này quanh thân Tô Dật, hào quang màu xanh lam càng thêm sáng chói.

- A...

Trong dòng nước hỗn loạn, Ứng Vô Hưu nheo mắt lại, dẫn dắt Tô Dật một mực hướng về phía trước.

Sau khi cảm giác được thuộc tính nguyên khí quanh thân Tô Dật có biến hóa, ánh mắt Ứng Vô Hưu thoáng khẽ run rẩy, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.

- Tiểu tử này đang tu luyện?

Thần sắc Ứng Vô Hưu khẽ động, có thể tu hành trong hoàn cảnh vực sâu đáy biển hung hiểm thế này, Tô Dật đúng là kỳ nhân.

Trong bóng tối, tiếng cười khổ của Ứng Vô Hưu truyền khắp bốn phía hải vực, thiếu niên kỳ dị như thế, đây là lần đâu tiên Ứng Vô Hưu gặp được.

Bốn phía tràn đầy hắc ám, nước biển sền sệt tựa như bệnh dịch leo bám khắp thân thể Tô Dật.

Trong tu luyện vong ngã, Tô Dật sớm đã siêu thoát khỏi trói buộc từ những ngoại lực này.

Từng luồng phù lục rậm rạp mà huyền ảo điên cuồng quanh quẩn trên người Tô Dật.

Tiếng phong lôi gào thét vang động, thâm âm rít gào trầm thấp xuyên qua mấy ngàn dặm, Tô Dật bồng bềnh trôi nổi, năng lượng thuộc tính thủy cường hãn cuốn thốc lên cao.

- Phù!

Đợi khi Tô Dật lần nữa mở mắt ra, một vòng ánh trăng xanh biếc u bắn thẳng xuống mặt, trước mắt là một cung điện dưới đáy biển mênh mông cổ phác!

Tiêu chí vòng xoáy sóng biển đặc hữu treo cao trên cung điện, đối diện với ánh trăng, thiên uy hùng hồn khiến người tưởng như đặt mình trong Hồng Hoang viễn cổ.

Dây leo che kín vách tường màu xanh lá cây, cung điện chiếm diện tích cực lớn phảng phất kết nối cùng thiên địa, uy áp cái thế.

Dưới sắc điệu trầm trọng đó, khí tức viễn cổ ngút trời tựa như một con yêu thú cường hãn hung thần ác sát muốn nuốt chửng lấy Tô Dật.

Nháy mắt toàn thân Tô Dật khẽ động, tâm thần tức thì tỉnh táo lại.

- Thiên Lan Hải Thành! Chí Tôn địa cung!

Một thanh âm dịu dàng mà ôn nhu truyền đến.

Trong tầm mắt, một loạt cường giả tu vi cao cường đang tụ tập dưới Hải Thành.

Uy áp khổng lồ bất giác cuộn lên gợn sóng, mỗi một đạo gợn sóng đều đủ để xé rách không gian.

- Đã lâu không gặp, Tô Dật!

Lam Xúc Liên đứng trước cửa thành, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, đôi mắt cong thành một vầng trăng khuyết, khẽ cười nói.

Lập tức, Tô Dật cũng tiến lên trước, mắt mang ý cười, thấy đám cường giả Thiên Lan Hải Thành đều đi tới hoan nghênh mình, Tô Dật gật đầu tỏ ý.

- Không ngờ ngươi lại đích thân đến nghênh đón ta?

Tô Dật cười nói.

Lam Xúc Liên có chút kinh dị nhìn xem Tô Dật, chứng kiến tu vi khí tức Tô Dật đã hoàn toàn khác xưa, không khỏi nhẹ giọng nói:

- Ứng trưởng lão nói dẫn một thiếu niên tu hành trong vòng xoáy biển sâu đến đây, mới đầu chúng ta còn không tin! Nhưng thấy người đó là ngươi, ta liền tin.

Dứt lời, Lam Xúc Liên như là trông thấy quỷ, mắt nhìn nguyên khí thuộc tính thủy màu lam nhạt quấn quanh thân Tô Dật, không khỏi sững sờ.

- Không ngờ ngươi đã là Nguyên Tông cảnh thất trọng?

- Lam Xúc Liên lắc đầu, không dám tin tưởng nhìn Tô Dật nói.

Tô Dật cũng nhìn xuống chính mình, khóe miệng thoáng nhếch lên, đáp:

- May mắn mà thôi!

Lúc tranh đấu xếp hạng tại Thiên phong, Lam Xúc Liên ẩn tàng hai tầng thực lực.

Thật ra thực lực chân chính của Lam Xúc Liên đã là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, thời gian qua lâu như vậy, dưới sự bồi dưỡng tận lực của Thiên Lan Hải Thành, nàng cũng đến Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, sắp đột phá Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng.

Nhưng mà, tốc độ phát triển của Tô Dật đã hoàn toàn vượt xa dự liệu của chúng nhân.

Một thiếu niên hai mươi tuổi, không ngờ tu vi đã tới Nguyên Tông cảnh thất trọng!

Tốc độ tu luyện như thế, chỉ sợ tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Thiên Lan tiên cô Lam Xúc Liên trước giờ luôn mắt cao hơn đỉnh, nay lại ánh mắt đờ đẫn, miệng môi mấp máy, nói:

- Biến thái, ngươi tuyệt đối là một tên biến thái!

Dứt lời, Lam Xúc Liên dậm chân không phục, lắc đầu nói:

- Đoạn thời gian trước, Vũ Mặc cô nương còn nói với ta, lúc gặp lại ngươi sẽ càng kinh người! Nhưng mà lần này kinh hỉ ngươi mang tới thực sự quá lớn, không ngờ vượt cả một đại giai tầng!

Nghe được tên Độc Cô Vũ Mặc, trong đầu Tô Dật lập tức hiện ra đôi mắt thanh tịnh xanh thẳm kia, đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy đen tối trên thế gian.

- Ngươi gặp qua Vũ Mặc cô nương? Nàng còn ở Kiếm Minh ư?

Tô Dật khá là hứng thú nhìn Lam Xúc Liên hỏi.