Chương 2270
Nhìn bộ dạng đi tới đi lui của Tô Dật, trong lòng Long Á tự nhiên biết rõ Tô Dật đang rất thất vọng.
Đi đến bên người, tay ngọc vỗ nhẹ lên vai Tô Dật, ôn nhu nói:
- Trên Thiên Man đại lục còn có vài chỗ di tích thượng cổ nữa, Long gia đều biết, đến lúc đó ta hỏi gia gia một tiếng, rồi cùng ngươi đi tìm! Nhất định sẽ tìm được Lưu Ly Thiên Tương Nhị.
Quay đầu, tay Tô Dật siết chặt bình thuốc Thiên Phong Vũ Các, trong lòng tuôn lên cảm giác đành chịu.
Lưu Ly Thiên Tương Nhị mà dễ tìm như vậy, há chẳng phải ai cũng có thể chuyển sinh linh hồn.
Nghĩ tới đây, Tô Dật khẽ nhếch môi, mỉm cười thoải mái, nói:
- Long Á, cám ơn ngươi!
Tức thì, hai người nhìn nhau cười nhẹ, bất kể nói thế nào, có thể đến được di tích Thiên Phong này đã là một bước đi cực lớn.
Mấy ngày này chỉ cần thu dọn một lượt di tích Thiên Phong, vô luận đối với Bá Vương tông hay đối với bản thân Tô Dật thì đều sẽ được lợi rất nhiều.
Đáng tiếc, trước mắt thời gian khẩn cấp, chỉ sợ đám người Long Khuê rất nhanh liền sẽ từ vực biển sâu truy tới, thời gian lưu cho Tô Dật không nhiều.
Tức thì, Tô Dật đảo mắt nhìn quanh khắp toàn bộ di tích, trong bầu khí tức viễn cổ mênh mông, Tô Dật nhìn sang Long Á, nói nhỏ:
- Chúng ta tới rừng rậm bên kia xem xem!
Long Á nhìn về phía rừng cây màu đen rậm rạp đằng xa, lập tức nói:
- Thì ra Vạn Cổ lâm cũng bị Thôn Hoang Kinh Thiên Thú nuốt đi!
Thuận theo tầm nhìn Long Á, ánh mắt Tô Dật khẽ sáng rực lên, rừng cây trước mắt quả thực u ám thâm trầm, có tiếng xột xoạt xen lẫn quái khiếu không ngừng truyền ra từ trong đó, khiến người không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
- Vạn Cổ lâm?
Tô Dật nghi hoặc hỏi.
- Long Bí quân sớm đã nghiên cứu triệt để di tích Thiên Phong Thương Hải! Trên Thương Hải, hơn phân nửa di tích Thiên Phong cũng sớm đã mở ra với bên ngoài, chỉ riêng mấy nơi liên quan đến mệnh mạch Thiên Phong Vũ Các là Đan Các, Vũ Các, còn cả Vạn Cổ lâm này là biến mất không thấy, giờ xem ra, chúng đều bị Thôn Hoang Kinh Thiên Thú nuốt chửng mang đi!
- Ngao ô!
Đột nhiên, trong Vạn Cổ lâm không ngừng phóng ra yêu khí khủng bố không gì sánh nổi, năng lượng đen ngòm xung thiên đặc quánh, bên trong tràn ngập một cỗ khí tức cường hãn vô song!
- Đi xem xem!
Tô Dật khẽ nhăn mày, trong không gian thế này, chẳng lẽ trải qua vạn năm vẫn còn có sinh vật sống sót?
Mắt Tô Dật sáng lên, dưới chân nguyên khí thuộc tính hỏa cấp tốc tràn ra, hướng thẳng về phía Vạn Cổ lâm, Long Á cũng lập tức theo gót.
Hai người một trước một sau bước vào Vạn Cổ lâm, trong không gian tràn ngập một cỗ lưu quang óng ánh khiến người không khỏi cảm thấy nao nao.
- Năng lượng mê hoặc mạnh thật! Long Á cẩn thận!
Tô Dật nhắc nhở Long Á, nói xong liền lập tức vận chuyển Ngự Thiên quyết, khí tức mênh mông cấp tốc lưu chuyển dọc theo kinh mạch cơ thể, chẳng mấy chốc đã quét sạch cảm giác choáng váng trước mắt!
Ở sau lưng, Long Á cũng vận chuyển khí tức Kim Long, tiếng long ngâm vang rền, long uy bá đạo nháy mắt đã đánh tan hết thảy mê hoặc.
Đợi khi hai người lần nữa mở mắt ra, cả hai đồng thời phát hiện trong khí tức ảm đạm xung quanh còn sót lại tàn dư năng lượng của võ giả nhân loại.
- Có người từng đến qua nơi này?
Thần sắc Long Á càng thêm nghi hoặc, quay sang nói với Tô Dật.
Trong mắt Tô Dật tuôn đãng ra một tia ba động, gật đầu nói:
- Khả năng ta biết là ai! Nhanh đuổi theo!
Vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, tốc độ dưới chân được Tô Dật nâng đến cực hạn, cấp tốc xuyên qua Vạn Cổ lâm, từng cỗ yêu khí nhỏ yếu xung quanh đều bị sóng khí cường hoành trên người Tô Dật trực tiếp đánh tan!
- Phanh phanh phanh!
Thân ảnh lao nhanh như điện, cuộn lên một đạo trường phong trong Vạn Cổ lâm rậm rạp, quang mang màu vàng lướt qua nơi đâu, nơi đó yêu khí bay tứ tung, năng lượng tách ra.
Qua gần nửa nhịp thở, đợi khi Tô Dật xuyên qua Vạn Cổ lâm, trước mắt liền hiện ra một khe núi chỉ đủ chứa một người thông qua.
Long Á đi sát đằng sau, mặt lộ vẻ nghi hoặc, phía sau Vạn Cổ lâm sao lại có một thông đạo thế này, lập tức hỏi:
- Đằng sau khe núi là gì?
Hai người đều vận chuyển tu vi và khí tức tới cực hạn, từ yêu khí tràn ra trong khe núi, rõ ràng có thể cảm giác được phía sau khe núi có gì đó vô cùng quỷ dị.
Nét mắt cương nghị, trong khí tức vững chãi lộ ra một cỗ linh lực phi phàm, Tô Dật ánh mắt chớp động một lúc, liền không chút do dự vận chuyển lên Phù Dao Bách Biến Bộ, hóa thành một đoàn phong mang màu đỏ xông vào trong khe núi.
- Oanh!
Chỉ chớp mắt ngắn ngủi, trọn cả khe núi cứ như là vật sống, từ hai bên đột ngột đè ép vào trong, Long Á hoa dung thất sắc, sát na liền hóa thành một đoàn kim quang, cũng xông thẳng vào trong khe núi!
- Ông!
Tiếng vang trầm đục xen lẫn năng lượng kích xạ mà ra, quang mang năng lượng cường thế nở rộ giữa không trung, giống như hai bàn tay vô hình ra sức đè ép Tô Dật và Long Á!
Ở chính giữa khe núi, Tô Dật và Long Á lập tức cảm giác được sức ép to lớn như núi đè, nét mặt lạnh lùng tức thì tái nhợt, trường cảnh quỷ dị khiến trong lòng Tô Dật không khỏi cả kinh.
- Đây là chuyện gì? Sao ngọn núi lại động?
Khí tức tràn ra trên toàn thân Long Á, hai tay cố gắng đẩy ra, kim quang mênh mông phun trào, nguyên khí màu vàng óng lưu chuyển, dần dần bốc lên một đạo long ảnh mãnh liệt!
- Ầm ầm!
Càng phản kháng, cảm giác càng khó mà ngăn cản sức ép nặng nề như núi đè kia, trong khe núi đột ngột tuôn ra khí tức bá đạo, năng lượng tu vi đáng sợ dị thường toàn bộ được triển hiện ra, song Tô Dật và Long Á vẫn cảm thấy càng lúc càng nguy hiểm.
- Không được! Cứ tiếp tục thế này kiểu gì cũng bị đè chết!
Tô Dật khẽ cắn răng, tức tốc quay sang nói với Long Á:
- Long Á, lát nữa nắm lấy tay ta, chúng ta cùng nhau bay ra!
Sự tình quá khẩn cấp, đầu óc Long Á bởi áp lực nặng nề mà đã xuất hiện cảm giác choáng váng, lúc này nghe thấy thanh âm Tô Dật, Long Á vô thức khẽ gật đầu!
- Ầm vang!
Tô Dật cấp tốc ngưng kết thủ ấn, đột nhiên, khe núi bất chợt run lên, một cỗ khí tức hủy diệt lan tràn ra, lăng lệ mà sát phạt, chỉ thấy bí văn vờn quanh Hỗn Nguyên Cổ Chung, tựa như thần khí trấn thế cấp tốc bao bọc lấy Tô Dật và Long Á!
- Xì xì xì!
Ngay lúc đó, ngọn núi đang điên cuồng đè ép bởi vì Hỗn Nguyên Cổ Chung ngang ngược ngăn cản, áp lực khủng bố nháy mắt liền tan biến sạch sẽ.
Tiếng chấn vang khiến trọn cả dãy núi đều rung động, toàn bộ khe núi như sắp sụp đổ, mắt thấy cảnh này, Tô Dật lập tức hét lớn:
- Chạy!
Tức thì, Tô Dật kéo lấy tay ngọc Long Á, hai người tức tốc thoát ly Cổ Chung, hóa thành hào quang, thân ảnh vút lên không, xông ra ngoài khe núi!
Cũng trong nháy mắt đó, trong tay Tô Dật chớp hiện quang mang, Hỗn Nguyên Cổ Chung được Tô Dật triệu hoán về lại trong linh hải.
Quay mặt nhìn lại ngọn núi, lúc này hai bên khe núi đã hoàn toàn sát nhập lại, sợn thể vặn vẹo bắt đầu vỡ vụn ra từng khúc, từng đường vân đáng sợ tựa như Linh Xà lan xa, bên trong ngọn núi liên tục vang lên tiếng nổ tung, nghe như tiếng tử thần dưới Địa Ngục đòi mạng, khiến ai nấy đều kinh hồn táng đảm.