← Quay lại trang sách

Chương 2271

Vừa mới đó là cái gì!

Long Á nhìn dãy núi vô cùng kỳ quái kia, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

May mắn được sự giúp đỡ của Tô Dật, chính mình mới thuận lợi trốn thoát ra ngoài.

Nếu không may hãm sâu trong lòng núi, không chừng giờ đã thành đống thịt nhão, lập tức, sắc mặt Long Á ảm đạm như tro tàn, mồ hôi mịn chậm rãi rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt!

- Ầm ầm!

Lúc này từ sau lưng, đột nhiên có lôi đình uy thế kinh người nổ vang, Tô Dật và Long Á thần hồn còn chưa quy vị, lập tức ánh mắt rung lên, quay đầu nhìn về phía sau!

Trường cảnh trước mắt càng là quỷ dị đến cực hạn, chỉ thấy một đóa hoa to lớn cực kì khủng bố đứng lặng ở chính giữa sơn cốc, kỳ lạ hơn chính là, trong sơn cốc chỉ có mỗi đóa hoa này.

Yêu khí vừa nãy cảm nhận được đang không ngừng phóng thích ra từ trên đóa hoa, yêu khí phô thiên cái địa không chút kiêng dè tứ ngược không gian, vươn ra xúc thủ tựa như dây mây điên cuồng lan tràn tới lui trong không trung!

- Nơi đó có người!

- Là Độc Cô Vũ Mặc cô nương!

Trong lòng Tô Dật khẽ động, lập tức nhìn chăm chăm xuống dưới rễ đóa hoa to lớn kia, nơi đó có một cô gái tóc bạc đang không ngừng tránh né dây mây điên cuồng đánh tới!

- Ta đến giúp ngươi!

Tô Dật hét lớn một tiếng, không chút do dự, hóa thành một đoàn lưu quang vọt tới trước mặt đóa yêu hoa.

Còn chưa tới gần, Tô Dật liền có thể cảm giác được một loại uy áp tinh thần không gì sánh kịp đang không ngừng thôn phệ tâm hồn mình.

Lập tức Tô Dật toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong hào quang loá mắt, Tô Dật hóa thành một đoàn lưu quang, lần nữa phóng tới trước mặt đóa yêu hoa kia!

- Làm sao ngươi tới!

Thấy rõ người đến là Tô Dật, bước chân Độc Cô Vũ Mặc thoáng ngưng lại, quang mang xanh lam không ngừng rung động, có kinh hỉ cũng có lo lắng.

- Ngươi vì ta mà đến, sao ta có thể bỏ mặc ngươi?

Tô Dật nhíu mày nói.

Bộ pháp dưới chân không đổi, nháy mắt lực lượng Đế Tước và Kim Long đồng thời vận chuyển, đột nhiên rút ra Huyết Ma Sát Thần Kiếm, ra sức chém mạnh tới đám dây mây!

- Ầm ầm!

Quang mang đỏ rực như máu, bí văn vờn quanh, khí tức mênh mông vô tận lấy Tô Dật làm trung tâm điên cuồng oanh kích với đám dây mây!

- Phốc phốc!

Trong ánh mắt kinh ngạc của Độc Cô Vũ Mặc, rất nhanh Tô Dật đã giảo sát đám dây mây chung quanh thành hai nửa.

Càng khiến người ngoài ý chính là, chỗ dây mây đứt gãy không có dịch thể bắn ra, mà hóa thành vô hình năng lượng linh hồn tiêu tán giữa không trung!

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cự hoa này là giả?

Tô Dật thoáng chút nghi hoặc, Huyết Ma Sát Thần Kiếm lần nữa vung lên.

Quang mang chớp hiện, gợn sóng không gian vặn vẹo khuếch tán tứ phía, cánh hoa cũng theo đó rơi rụng càng lúc càng nhiều, phô thiên cái địa!

- Ầm ầm!

Khí thế hung hãn tràn khắp, đường vân yêu dị tuôn đãng mà ra trên cánh hoa, số lượng dây mây lại càng lúc càng nhiều.

Lúc này ở phía sau, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa, hồ quang màu vàng kim và dây mây to lớn giảo sát cùng một chỗ, cuối cùng hóa thành quầng sáng chấn nát toàn bộ dây mây!

- Sao còn có người của Long gia!

Độc Cô Vũ Mặc sắc mặt trắng bệch, nhìn Long Á theo ở phía sau, trong mắt tức thì tuôn ra một tia bất an.

Nghe nàng nói vậy, Tô Dật một mặt đi tới bên người Độc Cô Vũ Mặc, một mặt hướng phía Long Á giải thích:

- Là người một nhà! Nàng đến giúp đỡ chúng ta, Độc Cô cô nương, ngươi nhanh chóng nói ta biết chuyện xảy ra ở đây! Cự hoa này là gì?

Dưới chân, cự hoa vẫn đang điên cuồng lắc lư, dây mây và cánh hoa từ bốn phương tám hướng tụ lại, khiến người khó mà phòng bị.

Chỉ sát na, yêu khí khiến người sợ hãi lần nữa lan tràn đến, Tô Dật, Độc Cô Vũ Mặc và cả Long Á đều nín nhở, một cảm giác áp bách to lớn bao bọc chúng nhân!

- Hết thảy đều là giả! Đây chính là Lưu Ly Thiên Tương Nhị! Chỉ cần nắm xuống tinh hoa ở chính giữa bông hoa kia, Hoa Yêu Trận ở đây tự nhiên sẽ được phá giải!

Ánh sáng xanh lam trong đôi mắt Độc Cô Vũ Mặc dường như có thể tịnh hóa vạn vật thế gian, ánh mắt khẽ độngg, nhìn về phía cự hoa nơi xa nói.

- Lưu Ly Thiên Tương Nhị!

Tô Dật và Long Á đồng thanh kêu lên, lập tức Tô Dật vui mừng không thôi, quay sang dặn dò Long Á:

- Các ngươi chú ý cẩn thận! Ta đi lấy tinh hoa!

- Vù vù!

Có lẽ biết được ý đồ của Tô Dật, dây mây chung quanh càng như bão tố ùn ùn trút xuống, trực tiếp đâm xuyên tới mang theo lực xung kích cực mạnh, lập tức cuộn lên vô số đạo gợn sóng, khuếch tán ra giữa hư không!

- Ngao ô!

Cùng thời gian, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, một đạo lưu quang màu tím đột ngột bắn ra từ trong thân rễ cự hoa, một giọng nữ khủng bố theo đó vọng lại.

- A!

Tiếng kêu âm lệ mà thê thảm không ngừng truyền ra từ trong Thiên Tương Nhị, lập tức khiến thân ảnh Tô Dật đang tiếp cận thân rễ thoáng ngưng trệ lại.

Lúc này nhìn lại, Tô Dật và đám người Long Á dù chỉ cách nhau mấy trăm thước, lại tựa cách xa mấy cái không gian.

Hơn mấy trăm thước, Long Á và Độc Cô Vũ Mặc lại chỉ biết trơ mắt nhìn bộ pháp Tô Dật biến càng lúc càng chậm.

Trên không trung, lôi vân ùn ùn không ngớt, năng lượng đáng sợ tràn ngập chân trời, thiên uy cuồn cuộn, yêu khí tung hoành!

Toàn bộ dây mây và đóa hoa không tiếp tục công kích về phía Long Á và Độc Cô Vũ Mặc, mà đều quay đầu đánh trên người Tô Dật.

Lập tức, trong đầu Tô Dật, quang mang Thiên Nguyên yêu hồn sáng bừng lên, trên người khí tức Nguyên Tông cảnh ầm vang bạo phát, cổ tay rung lên, một đạo lưu quang thần bí lần nữa bao bọc lấy Tô Dật!

- A!

Tựa như gặp phải thứ đáng sợ nhất trên thế gian, nơi thân rễ lại lần nữa bộc phát tiếng kêu gào thê thảm khủng bố.

Lôi quang từ trời giáng xuống tựa như điện mang, đánh sụp toàn bộ cánh hoa và dây mây.

Từng đạo lôi đình màu tím bạo xạ thiên không, mang theo năng lượng đáng sợ, nháy mắt liền quét sạch trọn phiến thiên không!

Lúc này, tiếng kêu phát ra từ thân rễ hoa yêu đã biến thành giọng hèn mọn hoảng sợ, tựa như một con Man Yêu thú đang bò rạp dưới đất, cung kính mà trang nghiêm.

Thấy thế, Tô Dật mở tay ra, năng lượng Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lập tức hóa thành một thanh quang kiếm cắm vào trong thân rễ hoa yêu.

- Phốc phốc!

Yêu khí nổ tung nát vụn, quang mang tiêu tán!

Hoa yêu to lớn bỗng chốc tiêu tan, Tô Dật tay cầm tinh hoa Thiên Tương Nhị, quay lại bên người Long Á và Độc Cô Vũ Mặc.

Thoáng chốc, cả ba hạ xuống mặt đất.

Tô Dật nhìn tinh hoa Thiên Tương Nhị trên tay, chỉ thấy đó là một đài hoa giống hệt đài hoa hoa yêu vừa rồi, yêu khí tràn đầy, lại khác hẳn với Thiên Tương Nhị trong tưởng tượng của chính mình.

- Đây chính là Lưu Ly Thiên Tương Nhị ư?

Long Á tò mò nhìn vật trong tay Tô Dật, càng xem biểu tình càng không giấu được vẻ nghi ngờ.

Độc Cô Vũ Mặc nhìn về phía đài hoa yêu lúc nãy, hiện nay bởi vì tinh hoa đã lấy ra mà biến thành một mảnh đất trống, bèn quay sang hỏi Tô Dật:

- Có đúng là thứ ngươi muốn tìm không?

Tô Dật đành khẽ gật đầu, trong lòng thật ra lại hết sức phiền muộn, Lưu Ly Thiên Tương Nhị trước mắt so với thứ mình nhìn thấy trong Long Tổ dược kinh quả thực hoàn toàn khác biệt.

Nhưng Độc Cô Vũ Mặc và Long Á đều vì vật này mà bồi mình mạo hiểm tiến vào Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, sao hắn có thể khiến bọn họ thất vọng.

Dứt khoát thu đài hoa vào trong túi không gian, miễn cưỡng mỉm cười nói:

- Đúng rồi! Rốt cuộc đã tìm được!