Chương 2279
Xuy xuy!
Quang văn phun trào, dược hương phô thiên cái địa nháy mắt bao trọn mảnh không gian hắc ám, năng lượng thiên địa nồng đậm như ánh sáng trời cao gột rửa vạn vật thế gian.
Giờ phút này, khắp hư không đều lan tràn hào quang kì dị, huyền ảo vô cùng.
Trên cao không, lôi vân tuôn động, thiên uy cuồn cuộn.
Không gian hắc ám bỗng chốc sáng như ban ngày, lôi đình không ngừng lăn lộn gào thét trải ra khắp hư không, trong không gian bố đầy từng đạo khe nứt đen nhánh.
Khí thế nguy nga cường hãn như để chứng minh linh thảo thượng cổ, Lưu Ly Thiên Tương Nhị chính đang xuất thế!
- Xoẹt!
Tùy theo đạo lôi đình cuối cùng xung kích xuống, trong quang mang, chỉnh thể Lưu Ly Thiên Tương Nhị rốt cục thành hình.
Cành lá vũ mị không ngừng lắc lư giữa không trung, óng ánh trong suốt như một khối ngọc thạch cổ phác thượng hạng, từng tia từng tia quang mang thần dị khúc xạ mà ra.
Quang trạch huyền ảo hình thành nên một đạo vòng xoáy khí lưu phía dưới thân nhụy, không ngừng phóng ra năng lượng linh hồn mênh mông.
Phải biết, đây là một gốc thượng cổ linh thảo vạn năm có một, lôi quang chớp động, mây mù tựa như một chiếc lưới khổng lồ che rợp bầu trời.
- Đây chính là Lưu Ly Thiên Tương Nhị chân chính ư?
Tô Dật hưng phấn không thôi, nhìn Thôn Hoang Kinh Thiên Thú hỏi.
Chỉ thấy ánh mắt Thôn Hoang đột nhiên nghiêm lệ, sắc mặt lạnh lùng, hai tay đen thui vung lên trước người, yêu khí xung thiên, năng lượng tràn ra như hồng thủy cẩn thận bao bọc lấy Lưu Ly Thiên Tương Nhị.
Mất nửa giây, sau thoáng chốc kháng cự, Lưu Ly Thiên Tương Nhị rốt cục khuất phục, thân thể không ngừng thu nhỏ, thẳng đến khi chỉ vừa bằng bàn tay, liền bị Thôn Hoang thu vào trong ngực.
- Phù!
Thôn Hoang thở dài một hơi, tựa hồ điều khiển yêu khí tinh vi kiểu này cũng là một loại gánh vác đối với thượng cổ đại yêu như nó, tay nâng lên Lưu Ly Thiên Tương Nhị, Thôn Hương hưng phấn chạy tới chỗ Tô Dật.
- Chủ nhân, Thôn Hoang không có lễ vật gì đưa cho chủ nhân, đây là năm đó Lưu Ly Thiên Tương Nhị do năm đó tiểu tử Thiên Phong Vũ Các kia gieo xuống, nay Thôn Hoang tặng cho chủ nhân, biểu thị kính ý!
Trong mắt Thôn Hoang chớp động ánh sáng lấp lánh, lời này vừa ra, càng khiến Tô Dật kích động không thôi.
Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, được đến lại chẳng mất chút công phu!
Ai có thể ngờ Lưu Ly Thiên Tương Nhị lại được Thiên Phong Vũ Các năm xưa trồng xuống, giờ Thôn Hoang đưa theo mình, tự nhiên không cần phải nghĩ cách đi khắp đại lục tìm kiếm nữa.
- Thế sao nó lại chia thành hai phần?
Tô Dật mở ra Hỗn Nguyên Cổ Chung, Xích Phi Hồng tranh thủ thời gian hỗ trợ trồng Lưu Ly Thiên Tương Nhị vào trong linh điền, nhân lúc rảnh rỗi hắn liền quay sang hỏi Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.
Khi ấy trong di tích Vũ Các, hiểm tượng liên hồi, Thiên Tương Nhị lại mê hoặc tâm thần, hắn phải khó khăn lắm mới thu phục được đài hoa Thiên Tương Nhị.
Lúc này, Độc Cô Vũ Mặc cũng chậm rãi đi ra từ trong Hỗn Nguyên Cổ Chung, trong đôi mắt xanh thẳm lướt qua một tia kinh dị và nghi hoặc.
Thôn Hoang ngơ ngác vò đầu, nói cho Tô Dật, vốn nó từ nhỏ đã bị bắt được, lệ khí cực nặng, đến sau nhờ khí tức Kim Trấn Thiên Thạch chỉ dẫn mới dần có điều thu liễm.
Sau khi truyền Kim Trấn Thiên Thạch cho các chủ đời đầu Thiên Phong Vũ Các, các chủ liền giúp nó tìm kiếm Lưu Ly Thiên Tương Nhị.
Còn về Lưu Ly Thiên Tương Nhị thì vốn đã chia làm hai bộ phận là nhị thể và hoa thể, lần lượt có diệu dụng là tỉnh hồn và huyễn hồn, có thể giúp bản thân gột rửa thần hồn, khống chế tâm trí.
Cho nên lúc năm đại gia chinh phạt Thiên Phong Vũ Các, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú liền mang đi Lưu Ly Thiên Tương Nhị, sau đó tìm tới không gian hắc ám này, bèn tách nhị thể và hoa thể ra, nhị thể chuyên môn trồng trong không gian hắc ám, trợ giúp bản thân khống chế tâm tính.
Còn đài hoa công năng huyễn hồn thì giấu ở trong tiểu không gian do chính nó mở ra, nếu quả thật có người xâm nhập Thiên Phong Vũ Các, chịu đựng được công kích huyễn hôn từ đài hoa, nó xem như lần nữa tìm được người có duyên.
- Thì ra là thế! Ngươi biết ta mang huyết mạch Kim Long, cho nên mới không công kích, mà trực tiếp nuốt ta vào bụng!
Tô Dật bừng tỉnh đại ngộ.
Mắt thấy Xích Phi Hồng vừa trồng xong Lưu Ly Thiên Tương Nhị vào trong linh điền, nháy mắt mùi thuốc thơm ngát xộc mũi, năng lượng cuốn thốc mà ra giống như linh xà xung kích trời cao.
- Hồng hộc!
Năng lượng phong bạo trút nghiêng mà xuống, bên trong xen lẫn linh khí thiên địa, tuần hoàn không ngừng, rất có vài phần khí tức thượng cổ.
Tô Dật thoáng trầm tư, chợt lấy ra mười mấy bình linh dịch từ trong Hỗn Nguyên Cổ Chung đưa cho Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.
Có câu nói rất hay, có qua có lại.
Linh dịch này giá trị so với Lưu Ly Thiên Tương Nhị thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Tiếp lấy linh dịch, Tô Dật lần nữa xem xét Hỗn Nguyên Cổ Chung, từng tia quang văn huyền ảo chi chít vờn quanh, khí tức điên cuồng leo thăng, thế như chẻ tre xung kích thiên địa.
Xa xa nhìn lại, trong lòng như được thánh quang gột rửa, thánh khiết tĩnh lặng.
- Đằng sau Hỗn Nguyên Cổ Chung này rốt cục ẩn giấu bí mật cỡ nào?
Tô Dật không khỏi trầm ngâm.
Trong Hỗn Nguyên Cổ Chung, bí mật Linh Trì đã giải khai, chính là tượng trưng cho vị trí khảm nạm bốn viên Trấn Thiên Thạch, linh dịch này phải chăng cũng có lai lịch thần kỳ?
- Đi ra thôi! Tất có một ngày cũng sẽ được phơi bày!
Tô Dật nhìn Thôn Hoang Kinh Thiên Thú và Độc Cô Vũ Mặc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tức thì, mấy người đi ra không gian hắc ám, giữa vực biển sâu, trong mắt Tô Dật chớp qua một tia hàn quang, hiện tại chỉ còn mỗi Thần Hổ môn Hổ Trì là chạy thoát.
Từ khí tức lưu lại ở vực biển sâu thì thấy, hướng Hổ Trì trốn đi là Thần Hổ đại lục.
Hổ Trì liên lụy đến huyết án Yêu La Sơn năm xưa, chuyện này sớm đã trở thành tâm kết trong lòng Tô Dật.
Bây giờ tìm tới hung thủ, Thương Quỷ đã tru, Hổ Trì tuyệt đối không thể bỏ qua!
Tô Dật vốn tưởng muốn mượn đường từ Thiên Lan Hải Thành đi Hỗn Loạn vực, nay liền đổi ý, trực tiếp xuyên qua Thiên Lan Hải Thành, truy sát Hổ Trì!
- Đi thôi! Đuổi theo Hổ Trì quan trọng hơn, những chuyện khác trước thả xuống cái đã!
Tô Dật lạnh giọng nói.
Hiện tại, không còn Thôn Hoang hít thở trong không gian hắc ám, vòng nước xoáy trong hải vực cũng đã biến mất, dùng khí tức thăm dò sẽ càng thêm dễ dàng.
- Có người đến!
Thôn Hoang mắt lộ tinh quang nhìn về nơi xa nói.
Tức thì, nơi xa xuất hiện một đạo khí tức cường hoành ba động, khí tức như chớp giật không ngừng khuếch tán.
Chính là Lam Xúc Liên từ trong Thiên Lan Hải Thành lao nhanh mà tới, trên rìa màn sáng, từng tia từng tia vết nứt không gian đen nhánh như gió bão cuốn thốc mà đi.
- Các ngươi đều không sao? Quá tốt!
Lam Xúc Liên thở dài một hơi, nói.
Ở chính giữa quầng sáng, Lam Xúc Liên vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tô Dật, kẻ sau ánh mắt lãnh đạm, thậm chí mang theo mấy phần hàn ý, cũng không đáp lời.
Đảo mắt nhìn quanh, bên cạnh Tô Dật ngoài Độc Cô Vũ Mặc thì còn một khối đá khí tức vô cùng khủng bố, Lam Xúc Liên lập tức đi tới bên người Độc Cô Vũ Mặc, ngưng trọng nói:
- Vũ Mặc, ngươi đi ra rồi, vậy ta yên tâm!
Lam Xúc Liên thổn thức một tiếng, hàng mi thoáng khẽ nhíu lại, chỉ nghe Độc Cô Vũ Mặc xấu hổ nói:
- Ừm... Ra rồi, mạo muội tiến vào vực biển sâu, làm phiền tỷ tỷ.