Chương 2280
Nói xong câu đó, Độc Cô Vũ Mặc cúi đầu xuống, trong lòng tự biết khó xử, tức thì không nói gì thêm.
Lần này, Thiên Lan Hải Thành phản phục thất thường, đầu tiên là nhờ Tô Dật giúp mình tìm chỗ dựa, sau lưng lại báo cho Long gia biết hành tung Tô Dật, khiến Tô Dật thiếu chút chôn mình tại Thiên Lan Hải Thành.
Đổi lại bất cứ người nào, đây đều là huyết thù!
Tô Dật không lập tức trở mặt tìm Thiên Lan Hải Thành tính sổ đã là phá lệ khai ân.
Phát giác được thái độ mấy người hoàn toàn biến chuyển, Lam Xúc Liên cũng lúng túng cười một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lam Xúc Liên như có như không liếc nhìn yêu thú đen thui bên người Tô Dật, điện mamg bắn ra từ trong đôi mắt kia khiến Lam Xúc Liên không khỏi chấn kinh.
Năng lượng hủy diệt Thôn Hoang bộc phát ra khiến không gian xung quanh theo đó mờ đi, trong lòng Lam Xúc Liên biết đây là siêu cấp đại yêu, tuyệt đối là cự thú Thiên Lan Hải Thành thèm thuồng bấy lâu!
Hải lưu lao nhanh, sát cơ tuôn trào.
Vực biển sâu, nước biển âm lãnh cuốn thốc tới, lại vẫn khó mà gột rửa sát ý vô tận trên thân Tô Dật.
- Vũ Mặc, sao vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lam Xúc Liên thấp giọng nhìn sang Độc Cô Vũ Mặc, miệng hỏi.
Đột nhiên, Tô Dật quay lưng về phía Lam Xúc Liên, hai mắt đen nhánh tóe bắn tinh mang, lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi thôi, nhiều lời vô ích với tiểu nhân làm gì!
- Tô Dật, nếu ta có chỗ nào không đúng, ngươi cứ nói thẳng, Thiên Lan Hải Thành làm sai, ta có thể một mình gánh chịu!
Lam Xúc Liên vội nói.
- Ngươi cái gì đều gánh không được! Trở về nói cho Dạ Ức, chuyện hải thành làm hôm nay, Tô Dật ta ghi khắc trong lòng!
Tô Dật nói.
- Vậy Vũ Mặc và vị cường giả này thì sao? Hắn chính là biểu tượng của hải thành chúng ta!
Lam Xúc Liên đã đoán được thân phận Thôn Hoang, gấp gáp nói.
- Ngao rống!
Giữa thiên không, phong vân tuôn động, chỉ sát na, phảng phất như chí tôn hồng hoang giáng lâm.
Thủy triều hắc ám tràn ra từng đạo gợn sóng khủng bố, kinh lôi vang vọng, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú gào thét rung trời, hải lưu tựa như xúc tu vươn hướng Lam Xúc Liên!
Sắc mặt Lam Xúc Liên đại biến, ánh mắt rung động nhìn chăm chú Thôn Hoang Kinh Thiên Thú và Tô Dật.
Triều tịch bạo trướng, hải vực cuồng nộ!
Vị đại yêu trước mắt này chính là chỗ dựa của hải thành!
Trải qua vạn năm, hải thành dưới sự thủ hộ của vị đại yêu này mới được bình yên vô sự!
Nhưng hôm nay, trong cuồng bạo Lam Xúc Liên tâm tư chẩn mật ẩn ẩn ngửi được một tia cảm giác khó mà nói rõ.
Tình cảnh trước mắt quả thực không khác gì thượng cổ đại yêu giáng lâm thiên địa, Lam Xúc Liên nhìn ra được, trong năng lượng cuồng bạo vô tận còn mang theo một tia khắc chế, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đang đợi Tô Dật lên tiếng.
- Tiểu nha đầu, đám nhân loại dưới đáy biển các ngươi vẫn luôn tìm ta, nhiều năm như vậy ta một mực không phản ứng các ngươi! Nhưng giờ nếu các ngươi muốn bất lợi với chủ nhân ta, vạn dặm đáy biển này, ta sẽ tận lực hủy diệt!
Hai mắt Thôn Hoang trợn trừng, hung tợn nói, lệ khí xung thiên.
Tức thì một luồng năng lượng vô cùng vô tận trút nghiêng xuống, cường ép lên thân Lam Xúc Liên!
- Xoẹt!
Lam Xúc Liên nhìn đăm đăm biến hóa trước mặt, trong lòng sớm đã kinh hãi đến tột đỉnh, Tô Dật là chủ nhân Thôn Hoang Kinh Thiên Thú?
- Điều này sao có thể?
Lam Xúc Liên cũng trợn tròn mắt, lúc lần nữa giương mắt lên, một đạo uy áp thú hồn đã ập tới, khiến đầu óc nàng không khỏi choáng váng.
Đợi khi nhìn lại, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đã biến thành một cự thú đen ngòm to lớn khôn cùng, chở theo Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc phá sóng lao nhanh về hướng đông bắc, khí tức kinh người!
Nhìn chằm chằm theo quang mang đen bóng dần khuất xa, kình khí trên người Lam Xúc Liên từ từ khôi phục lại.
Bốn phía cũng dần dần an tĩnh, nhưng nội tâm Lam Xúc Liên lại cuộn lên sóng cả, vì sao thái độ Tô Dật lại lạnh lùng như thế?
Độc Cô Vũ Mặc trước nay luôn nhẹ nhàng với mình cũng không có ý giữ lại?
Thiên Lan Hải Thành rốt cục đã làm gì với Tô Dật?
- Phù phù!
Hết thảy khôi phục an tĩnh, trên người Lam Xúc Liên lần nữa lấp lánh lam quang, trong đôi mắt đen nhánh tán phát một tia hàn quang thanh tịnh, giống như sao trời giữa đêm, khóe miệng nhấp nhẹ, hướng về phía Thiên Lan Hải Thành lao nhanh mà đi.
--
- Cái gì! Tô Dật đi ra?
Dạ Ức nghe Lam Xúc Liên kể lại, nháy mắt đứng bật dậy như lò xo, thần sắc trước giờ luôn vẫn rất trầm ổn, nay bỗng chốc toát ra một tia hoảng sợ khó mà che giấu.
Tô Dật đi ra, còn mang theo Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, đồng nghĩa với kế hoạch đuổi bắt của Long gia đã thất bại!
Mà đến nay người Long gia, Thiên Long tông và Thần Hổ môn đều không thấy, chẳng lẽ là nói, bọn họ đều bị Tô Dật giải quyết?
Nghĩ tới đây, trên trán Dạ Ức bất giác rịn ra mồ hôi lạnh, ngồi im trong Chí Tôn Vô Cực điện, trầm tư suy nghĩ.
- Ngư binh báo lại, nói người của Long gia tới qua! Có phải ngươi nói cho bọn hắn biết hành tung Tô Dật?
Trước khi tới đây, người thông minh như Lam Xúc Liên há có thể không tìm hiểu rõ ràng.
Nhưng thâm tâm nàng cũng biết, dù là hỏi, Dạ Ức cũng sẽ không nói thực cho mình.
Lam Xúc Liên dứt khoát nói thẳng suy đoán trong lòng, như vậy ngược lại có thể biết rõ chân tướng sự tình.
- Đây là thái độ của ngươi đối với sư tôn?
Dạ Ức mở mắt ra, trên mặt tràn đầy hàn ý, nhìn chằm chằm Lam Xúc Liên nói.
Thoáng chốc, khóe miệng Lam Xúc Liên khẽ nhếch lên, đối mặt sư tôn, Lam Xúc Liên không chút yếu thế, trực tiếp chất vấn.
- Chuyện này, không thể trách Thiên Quân! Trên thân Tô Dật có Thủy Trấn Thiên Thạch, một khi Tô Dật thất bại, Long gia tìm tới, lúc đó chúng ta cũng sẽ xé phá da mặt với Tô Dật! Thiên Quân làm thế là vì đại cục!
Trong bọt khí, Ứng Vô Hưu chậm rãi đi ra, sắc mặt xanh xám cho thấy tâm tình cực kém, đảo mắt nhìn sang Thiên Quân, vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lam Xúc Liên, tỏ ý nàng thả lỏng.
Nhìn Ứng Vô Hưu, thái độ Lam Xúc Liên lại không chút nào mềm xuống.
Nhớ tới thái độ của Độc Cô Vũ Mặc và Tô Dật, lần đầu tiên Lam Xúc Liên cảm thấy mình là tiểu nhân bội bạc, giọng điệu mang theo trách cứ, giận dữ hét.
- Vậy lại trách ta? Đúng vậy, nên trách ta, ta không nên mang Tô Dật tới gặp các ngươi! Giờ thì hay rồi, Long gia xảy ra chuyện ở Thiên Lan Hải Thành, Tô Dật kết oán với Thiên Lan Hải Thành, chỗ dựa của hải thành cũng đi theo Tô Dật, ngay cả Vạn Đạo Kiếm Minh chúng ta đều chọc!
Lam Xúc Liên nghĩ thông mọi chuyện, ánh mắt như hàn kiếm bắn về phía Ứng Vô Hưu và Dạ Ức.
Nghe thấy Vạn Đạo Kiếm Minh, ánh mắt Dạ Ức và Ứng Vô Hưu lập tức lấp lóe, như có điều biến hóa.
Ứng Vô Hưu vỗ vỗ vai Lam Xúc Liên, thấp giọng nói:
- Phía Tô Dật ta sẽ đi giải thích! Hải thành cự thú vạn năm qua chưa từng hô ứng với hải thành, cuối cùng vô duyên mà thôi! Về phần Vạn Đạo Kiếm Minh, tiên cô yên tâm! Chúng ta tự có tính toán!
- Tự có tính toán?
Ánh mắt Lam Xúc Liên thoáng khẽ biến ảo, nhìn xem Dạ Ức và Ứng Vô Hưu, lắc lắc đầu.