Chương 2281
Lúc này, Lam Xúc Liên cảm thấy mình như là người ngoài, bất kể là chuyện gì mình cũng đều bị che giấu.
Cảm giác bị phản bội và lừa gạt khiến nội tâm Lam Xúc Liên rối như tơ vò, một bên là đạo nghĩa hữu nghị, một lần là ân huệ sư thừa.
Loại lựa chọn này, vốn rất lưỡng nan.
- Hải thành vạn năm cơ nghiệp, các sư tôn tự hành quyết đoán! Đoạn thời gian này, Xúc Liên không muốn ở trong hải thành! Còn chuyện gì đừng tới tìm ta!
Lam Xúc Liên ánh mắt lộ ra một cỗ quyết tuyệt, tức thì đi tới bên người Dạ Ức, trịnh trọng nói:
- Xin chào sư tôn!
Bước chân không ngừng giật lùi ra sau, liên tục đi mười bước, cuối cùng kiên quyết xoay lưng bước ra ngoài Vô Cực điện.
Dưới chân quang mang xanh lam tràn ra, tốc độ tăng nhanh, chẳng mấy chốc đã tan biến không thấy bóng người.
- Ngươi trở lại cho ta!
Dạ Ức hô lên một câu không nỡ, lại cũng chưa thật ngăn cản Lam Xúc Liên.
Thẳng đến khi thật xác định Lam Xúc Liên đã rời khỏi Vô Cực điện, Dạ Ức mới thất hồn lạc phách ngồi xuống.
Ngồi bệt trên ghế dựa, Dạ Ức nhíu mày, trầm mặc rất lâu.
Đến cái bước này, hàn quang trong mắt Dạ Ức lại vẫn không tiêu tán, phảng phất như đang bảo hộ chút tôn nghiêm sau cùng của bản thân.
- Chúng ta đã triệt để đắc tội Tô Dật!
Ứng Vô Hưu cười thảm lấy nhìn về phía Dạ Ức, kẻ sau khóe miệng thoáng nhếch lên, cố chấp nói:
- Ngươi cũng cảm thấy ta sai lầm rồi?
Ứng Vô Hưu lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Dạ Ức, trầm giọng nói:
- Là đúng hay sai, không phải nhìn lựa chọn, phải nhìn kết quả cuối cùng! Chỉ là, vô luận phương nào thắng, kết quả đó ngươi có chịu được không?
Dạ Ức rốt cục thở dài một hơi, đưa tay trùng trùng vỗ lên tay Ứng Vô Hưu, thấp giọng nói:
- Tô Dật lấy đi chỗ dựa của hải thành chúng ta, chúng ta đã không còn dựa vào! Vốn không muốn để Long gia thắng, nhưng giờ quan trọng hơn là, không thể để Tô Dật thắng!
- Ta không nghĩ vậy.
Ánh mắt Ứng Vô Hưu khẽ chớp động, trên nét mặt lướt qua một tia đành chịu.
- Vậy hải thành chẳng phải tao ương! Thánh Sơn chính là vết xe đổ, rất nhanh Thiên Long tông, Thần Hổ môn cũng sẽ gặp nạn, hải thành nhất định phải chủ động xuất kích!
Dạ Ức trầm tĩnh lại, sâu kín nói.
Ứng Vô Hưu trầm mặc nửa buổi, cuối cùng khẽ gật đầu, quay sang nói với Dạ Ức:
- Vậy ta liền đi Long gia một chuyến! Kế hoạch bên phía Vạn Đạo Kiếm Minh, chúng ta cũng phải tham dự! Mong là Tô Dật tự cầu đa phúc!
Dạ Ức xoay đầu, trong mắt tràn đầy thâm tình, dư quang liếc nhìn vạn dặm biển cả sau lưng, thần sắc lại trở nên nghiêm nghị dị thường.
- Hưu Ca, ngươi hiểu ta, đúng không?
Dạ Ức phảng phất đang cố tìm tri âm, một người có thể ủng hộ quyết định của mình mà không cần lý do.
Khóe miệng Ứng Vô Hưu thoáng nhếch lên, ngữ điệu tràn đầy bất lực và tiều tụy, trầm giọng nói:
- Thiên lý phù đồ, nghiệp hỏa Địa Ngục, biển lửa ngất trời này vô luận thế nào đều không thể đốt tới Thiên Lan Hải Thành! Thừa lúc Tô Dật còn chưa quật khởi, chúng ta phải tranh thủ thời gian! Hi vọng có thể vẹn toàn!
Nói xong câu đó, quanh thân Ứng Vô Hưu phun trào bọt khí màu xanh thẳm, gợn sóng tinh mịn kích xạ mà ra, rất nhanh liền tan biến không còn thấy bóng dáng đâu.
Thoáng chốc, trong Chí Tôn Vô Cực điện chỉ còn lại bầu không khí âm hàn tiêu sát không ngừng lan tràn, ánh mắt Dạ Ức cũng trở nên cực âm lãnh.
----
Không mượn nhờ điểm truyền tống của Thiên Lan Hải Thành, Tô Dật một đường truy theo khí tức Hổ Trì, từ Thiên Lan Hải Thành đuổi đến Hỗn Loạn vực, lại từ Hỗn Loạn vực đuổi tới Trung Châu.
Trên đường đi, Tô Dật và Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, Độc Cô Vũ Mặc đều thi triển tốc độ cực hạn.
Đi qua đâu, không gian nơi đó đều có vết rách tựa như mạng nhện lan tràn ra bốn phía.
Lúc ba người bước tới bầu trời Trung Châu, tất cả võ giả trên đường phố đều ngừng chân ngước đầu nhìn lên.
Khí tức khủng bố như vậy giá lâm mà tới, vô số ánh mắt kinh ngạc tập trung về phía chân trời, ba đạo lưu quang màu hồng, đen, xanh lam sáng rực, uy áp trút nghiêng mà xuống, khí tức ngút trời cuốn thốc thiên địa, tưởng như xoắn nát hư không.
- Xoạt!
Toàn trường xôn xao, trên đường phố liên tục có tiếng nuốt nước bọt vang lên, càng có võ giả ánh mắt lại càng chấn kinh dị thường.
Trên trời cao, đợi lúc Tô Dật dừng bước lăng không mà đứng, Độc Cô Vũ Mặc mới từ phía sau miễn cưỡng đuổi tới, nghi hoặc hỏi:
- Sao đột nhiên dừng lại?
- Đến đây khí tức liền tan biến! Hẳn là truyền tống từ chỗ này!
Tô Dật nhíu mày, một cỗ sát ý rét lạnh khiếp người tràn ra từ sâu trong mắt.
Độc Cô Vũ Mặc đảo mắt nhìn quang, lam tinh song nguyệt đồng tử tế quan sát, chính như Tô Dật nói, không hề cảm nhận được khí tức Hổ Trì.
- Vậy chúng ta phải đi Thần Hổ môn ư?
Độc Cô Vũ Mặc quay sang nhìn Tô Dật, Hổ Trì vì đào mạng, khả năng là trực tiếp trốn về Thần Hổ môn?
Tô Dật lắc đầu, nhìn xuống đám võ giả vây xem bên dưới, nói với hai người:
- Gia hỏa Hổ Trì kia mà thật muốn dẫn ta tới Thần Hổ môn, thì đã không trốn lâu như vậy mới từ Trung Châu truyền tống rời đi.
Trên đường trốn chạy, Hổ Trì trước là chạy ra Thiên Lan hải vực, sau đó lại đi qua Hỗn Loạn vực, tại sao hắn phải phiền toái như vậy?
Tô Dật nghĩ tới nghĩ lui, mục đích của Hổ Trì hẳn là tận hết khả năng cắt đuôi đám người Tô Dật, tìm một nơi trị liệu vết thương, sau đó ung dung lẻn về Thần Hổ môn, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Còn giả như đào mạng về Thần Hổ môn ngay lúc này, Tô Dật sẽ lập tức đuổi tới, đối với Thần Hổ môn bí mật thực hiện hành động vây bắt vừa rồi mà nói, như thế chẳng khác gì cho Tô Dật một cái cớ để diệt Thần Hổ môn.
Chính Hổ Trì cũng biết, giờ mà đi về Thần Hổ môn, bản thân cũng khó thoát vận mệnh bị Thượng Quan Tuyệt Hổ diệt khẩu.
Dù sao, Hổ Trì là kẻ cầm đầu thảm án Yêu La sơn năm đó.
Thần Hổ môn, Thiên Long tông và Long gia liên lụy bao sâu, làm ra bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, trong lòng Hổ Trì hiểu rất rõ.
So sánh con trai bị giết, bán ra Long gia, thì Thần Hổ môn thảm tao hủy diệt là đả kích Thượng Quan Tuyệt Hổ không cách nào tiếp nhận, cho nên Thần Hổ môn tuyệt đối sẽ không giữ lại Hổ Trì trong lúc này.
Hổ Trì chỉ còn nước trước tìm chỗ trốn.
- Vậy hắn có thể đi đâu?
Thôn Hoang cũng gật đầu tán đồng.
Ba người lập tức rời xa Trung Châu thành, thu liễm khí tức, đáp xuống một nơi rừng rậm ngoài thành.
Chầm rãi đi ra từ trong rừng, Tô Dật để Thôn Hoang Kinh Thiên Thú biến hóa hình dạng, co lại thành khối đá tròn lớn chừng nắm tay, bỏ vào trong ngực, sau đó mới chậm rãi nói.
- Trạm tổng truyền tống Trung Châu có ghi chép cụ thể của mấy trạm truyền tống trong thành, chúng ta cứ dò tra liền biết. Khí tức gia hỏa ngươi quá mức khủng bố, dù giấu ở trong ngực ta, vào thành cũng không thể tùy tiện bạo tẩu!
Tô Dật mỉm cười vuốt ve Thôn Hoang Kinh Thiên Thú trong ngực, so với hình thể khi trước cơ hồ gần ngang với toàn bộ Trung Châu thành, hiện tại Thôn Hoang quả thực đáng yêu đến không nói nên lời.
Dứt câu, Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc giống như hai thanh niên võ giả bình thường tiến vào Trung Châu thành.
Vừa tiến vào thanh, lập tức Tô Dật có thể cảm giác được phong mạo Trung Châu đã hoàn toàn khác trước.
Võ giả ven đường ánh mắt kiên nghị, cửa hàng san sát, hủ tục Thánh Sơn khi trước đã tan biến vô ảnh vô tung.
Tức thì, trong lòng Tô Dật không khỏi tán thưởng về khả năng quản lý thành trì Thánh Sơn của Tuyết Hồng Lâu.