Chương 2282
Đang lúc Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc chuẩn bị tới điểm truyền tống trong thành hỏi dò, bên cạnh chợt có một đạo khí tức mát rượi đập mặt mà tới.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên người Tô Dật, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú ở trong ngực nhếch miệng thấp giọng gầm thét, bất giác khiến toàn thân kẻ đến khẽ chấn.
Tô Dật thấy võ giả bị dọa sợ, môi khẽ nhếch lên, mắt lạnh nhìn người kia.
Chỉ thấy người đến băng thanh ngọc khiết, thân hình thướt tha dưới lớp váy áo màu tím nhạt, dù có sa mỏng che mặt, cũng vẫn toát lên khí chất thần bí khó mà diễn tả.
Hai mắt sáng trong, như tràn ra linh vận động người, tựa như ánh trăng trên mặt biển, khiến tâm thần người phiêu đãng theo.
- Người Thiên Lan Hải Thành đều thích bám theo như đỉa thế à?
Tô Dật nhướng mày, thì ra kẻ đến chính là Lam Xúc Thiên một đường đuổi theo từ Thiên Lan Hải Thành.
- Tô Dật, dù sao ngươi cũng phải cho người khác cơ hội giải thích chứ? Là ta làm, ta sẽ thừa nhận! Không phải ta làm, sao ngươi lại đi trách ta?
Ánh mắt Lam Xúc Liên rơi trên thân Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc, môi mím chặt, thần sắc có chút bất bình.
Tô Dật cười lạnh một tiếng, quay đầu ra hiệu cho Độc Cô Vũ Mặc, cứ thế tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng tiền phương, nói.
- Chuyện đến nước này, có phải người làm hay không liệu có quan trọng nữa không? Dù sao đến khi cần món nợ với hải thành ta sẽ tính sau! Sư tôn Dạ Ức ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn kia, sau này ngươi đứng về phía ai?
Lam Xúc Liên nhướng mày, Dạ Ức cũng từng hỏi mình vấn đề tương tự, giúp bên này hay giúp biên kia, Lam Xúc Liên không hiểu tại sao phải để mình lựa chọn?
- Ta bên nào cũng không giúp, bên nào có lý ta liền giúp bên ấy!
Lam Xúc Liên tức giận nói, dứt lời liền đi đến bên người Độc Cô Vũ Mặc, kẻ sau đành chịu cười một tiếng, Lam Xúc Liên cũng mỉm cười đáp lại.
Tô Dật bật cười ha hả, dùng tay vuốt ve đầu Thôn Hoang, Thôn Hoang ngoan ngoãn cúi đầu xuống, căn bản không nhìn Lam Xúc Liên.
- Đường đường tiên cô Thiên Lan Hải Thành, không ngờ nói chuyện lại ngây thơ như vậy!
Tô Dật lười nhác nói.
Bản thân hắn đang vội vã đi truy sát Hổ Trì, nào có thời gian rảnh rỗi nghe Lam Xúc Liên giải thích, cứ thế tiếp tục bước tới.
Thật ra, Tô Dật căn bản không có ý trách Lam Xúc Liên, nhưng tốt nhất Lam Xúc Liên đừng nên đuổi tới thì hơn, như vậy đến lúc tính sổ, Tô Dật càng đỡ phải bận tâm.
- Vậy ngươi cũng phải cho ta cơ hội bù đắp chứ? Để ta đền bù phần nào sai lầm của Thiên Quân!
Lam Xúc Liên lôi kéo cánh tay Độc Cô Vũ Mặc, thần sắc thoáng hiện vẻ hờn trách, thấp giọng nói.
- Không có cơ hội! Ngươi thích đi theo thì cứ đi!
Tô Dật sải bước đi tới tổng trạm truyền tống, trong mắt tuôn ra một tia thâm thúy.
Mắt thấy sắp đi tới tổng trạm truyền tống, lúc này, bên ngoài tổng trạm võ giả tụ tập rất đông, người đến đều mặc trang phục Thánh Sơn, cung cung kính kính đứng chờ.
Đám người Tô Dật dừng bước, Lam Xúc Liên nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện gì thế? Hôm nay có người Thánh Sơn tới đây à?
- Trước xem tình hình cái đã!
Tô Dật ánh mắt ngưng trọng, nhún vai nhìn tiền phương.
Nếu có người Thánh Sơn đến, nhất thời nửa khắc sợ là khó mà tra ghi chép được.
Đi theo sau lưng đám đông, Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc, Lam Xúc Liên len lén tiến vào tổng trạm, vừa bước vào bên trong, đập mặt mà tới chính là nguyên khí tinh thạch phô thiên cái địa.
Hiện nay bên trong tổng trạm cực nguy nga lộng lẫy, năng lượng tràn đầy khắp phòng khiến da thịt kinh mạch toàn thân đều được thả lỏng, từ trong tới ngoài đều toát lên một cỗ vận vị bất phàm.
Bên trong đại sảnh, đầu người tuôn động, đứng lên đều là người Thánh Sơn học viện và cường giả Thánh Sơn trú thủ trong Trung Châu thành.
Tô Dật tưởng muốn dò hỏi, lại chỉ thấy thần sắc ai nấy đều cực nghiêm túc, bộ dạng hết sức lo sợ, muốn nói nhiều một câu đều không ai phản ứng.
- Đều không ai để ý đến chúng ta! Nghe bọn hắn nói cái gì mà lần đầu tiên, không thể sai lầm được.
Lam Xúc Liên từ phụ cận tìm hiểu trở về, bĩu môi nhìn Tô Dật nói.
Nghe vậy, Tô Dật khẽ hất cằm, trong lòng trầm ngâm, tình hình này có vẻ phô trương quá.
Chẳng lẽ dưới sự quản chế của Tuyết Hồng Lâu, trong đây vẫn còn tồn tại loại cường giả Thánh Sơn như trước kia?
- Xoẹt!
Đứng sau lưng đám đông quan sát một lúc, không lâu sau, Tô Dật và mấy người Lam Xúc Liên đột nhiên cảm giác được bên trong đại sảnh, tinh thạch truyền tống bất ngờ lóe sáng, gợn sóng không gian chớp động, phủ trọn cả tòa đại sảnh.
Tức thì, năng lượng thiên địa lan tràn ra khắp không gian đại sảnh, dần dần phóng ra sinh cơ năng lượng bàng bạc.
Đối mặt với sinh cơ năng lượng như thế, Tô Dật ngược lại không mấy kinh ngạc, chỉ có Thôn Hoang trong ngực là nhe răng nhếch miệng, mắt trợn tròn bắt đầu nhìn quanh, tựa như trông thấy người quen biết, khiến Tô Dật không khỏi có chút chấn kinh.
- Thôn Hoang, ngươi sao vậy?
Tô Dật thấp giọng nhìn chằm chằm Thôn Hoang ở trong ngực, kẻ sau lại chỉ ánh mắt lấp lánh, không đáp lời.
Vừa dứt câu, chợt có mấy chục đạo thân ảnh xuất hiện cạnh tinh thạch truyền tống, chỉ gặp đứng ở trước nhất là một vị nam tử phong thái tiêu sái, niên kỷ không đến ba mươi, thân hình gầy gò chậm rãi đi ra.
- Cung nghênh Tuyết Thánh Đế!
- Cung nghênh Tuyết Thánh Đế!
- Cung nghênh Tuyết Thánh Đế!
Đám đông chung quanh nhìn thấy người đến, lập tức nhao nhao bò rạp xuống đất, cung kính vô cùng, đồng thanh hò hét như núi thở biển gầm, kích động không thôi.
Nghe được tiếng kêu kích động như thế, Tô Dật và Lam Xúc Liên mới chợt hiểu, thì ra đây là Tuyết Hồng Lâu lần đầu tiên tới thị sát Trung Châu thành từ khi đảm nhiệm Thánh Đế.
Chúng nhân tại trường dõi mắt nhìn Tuyết Hồng Lâu đi ra, lập tức nhao nhao hít sâu một hơi khí lạnh, khí chất tán phát trên thân hắn biến ảo khôn lường, khí thế bàng bạc, uy áp trong vô hình khiến người không dám nhìn thẳng.
- Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là Tuyết Hồng Lâu!
Tô Dật vung tay, nhếch môi nói.
Trong đại sảnh trang nghiêm, giọng Tô Dật phá lệ chói tai.
Toàn trường đều quỳ lạy dưới đất, duy chỉ có ba quần chúng vây xem Tô Dật, Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc là đứng nhìn.
Thoáng chốc, toàn bộ ánh mắt tại trường đều tập trung trên người Tô Dật, có sợ hãi, có kinh ngạc, càng nhiều là hàn ý.
- Làm càn! Kẻ đến là ai, sao nhìn thấy Tuyết Thánh Đế mà không quỳ lạy!
- Khẩu xuất cuồng ngôn! Thằng nhãi cuồng vọng từ đâu chui ra!
- Tuyết Thánh Đế, người này len lén lẻn vào!
Cường giả Thánh Sơn đứng đầu nghe thấy có người nói vậy, tức thì bị dọa cho mặt như tro tàn.
Nhất thời, vô số quần chúng xung quanh đều chỉ vào mặt Tô Dật mắng chửi, không biết thằng nhãi cuồng vọng này từ đâu chui ra, trước mặt bao người mà dám gọi thẳng tên tục Tuyết Hồng Lâu!
Trong ánh mắt kinh ngạc của bao người, khí tức Thánh Vương bàng bạc nháy mắt liền tuôn đãng trên thân Tuyết Hồng Lâu.
Thấy Tuyết Hồng Lâu nét mặt lạnh lùng chú ý tới bên này, chúng nhân xung quanh bất giác nhếch môi, nhìn Tô Dật bằng ánh mắt đầy vẻ đáng thương.
Thật không biết tiểu tử cuồng vọng từ đâu mà tới, lại dám gây sự chỗ này.
Đám đông cấp tốc tránh ra một thông đạo cho Tuyết Hồng Lâu.
Dáng người cao ngất, khí tức Thánh Vương mênh mông mở đường, Tuyết Hồng Lâu phong thái tuấn tú khẽ híp mắt, rất nhanh liền đi tới bên người Tô Dật.
Đợi nhìn rõ hai người bên cạnh, tròng mắt Tuyết Hồng Lâu rõ ràng thoáng khẽ giãn ra, nụ cười ấm áp hiện lên trên môi.
- Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là thiên kiêu vương nhà ngươi!
Tuyết Hồng Lâu chầm rãi mở miệng.
- Ha ha ha!
Tức thì, hai người cùng cười to, giang tay ôm chầm lấy nhau.