Chương 2283
Nháy mắt, chúng nhân tại trường tựa như hóa đá, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu.
Tiểu tử miệng còn hôi sữa đột nhiên xuất hiện trước mắt này không ngờ lại ôm chầm lấy Tuyết Hồng Lâu, nhìn bộ dáng có vẻ còn rất quen?
Không đúng!
Chỉ thoáng chốc, hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của Tuyết Hồng Lâu, ánh mắt chúng nhân tập trung trên người Tô Dật chợt trở nên quỷ dị, tròng mắt bất giác trợn tròn.
- Vừa rồi Tuyết Thánh Đế xưng hô vị thiếu niên này là gì?
- Thiên... Thiên kiêu vương? Ta nghe được rất rõ ràng, là thiên kiêu vương!
- Là thiên kiêu vương Tô Dật danh chấn đại hội Thánh Vũ, huyết tẩy Thánh Sơn học viện, cuối cùng chinh phục Thánh Sơn?
Bỗng chốc, chúng nhân tại trường ngơ ngác nhìn nhau, bắt đầu chỉ trỏ về phía Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu, thấp giọng nghị luận, thần sắc đột nhiên khủng bố dị thường.
Chẳng ai ngờ được rằng, thiên kiêu Vương và Tuyết Thánh Đế lại cùng lúc giá lâm Trung Châu!
Hơn nữa, thiên kiêu vương còn trẻ tuổi như vậy, thậm chí còn trẻ hơn cả trong tưởng tượng của chúng nhân!
- Xoạt!
Mắt thấy bộ dạng thân mật của Tuyết Thánh Đế và Tô Dật, mọi người ở đây đều đã xác định thân phận Tô Dật!
Đám đông còn chưa đứng dậy đã cúi đầu quỳ rạp, tiếng kêu như núi thở biển gầm lần nữa sôi trào quanh không trung!
Thậm chí, tiếng gầm so với trước đó còn vang dội ba phần, uy áp cuồn cuộn, hùng hồn chấn thiên không!
Chúng cường giả mới rồi còn kinh sợ nay càng là dẫn đầu hô lên mười phần to rõ, thần sắc đầy vẻ kích động.
- Thiên kiêu vương! Tân nhiệm viện trưởng Thánh Sơn học viện, Tông Diệc Ngô gặp qua thiên kiêu vương!
- Thánh Sơn Thánh Vũ Đường, đệ tử đứng đầu dưới trướng Đoan Mộc trưởng lão, Tịch Mạch Phong, gặp qua thiên kiêu vương! Sư tôn thường xuyên nhắc tới ngươi!
- Trung Châu thủ vệ trưởng, Hồ... Quy Nhất, gặp...gặp qua thiên kiêu vương!
Lúc này, thần tình chúng nhân khi nhìn Tô Dật đều biến thành hoảng sợ và ngạc nhiên, phấn khởi vô cùng, thậm chí có người trực tiếp dọa ngất.
Riêng người trước đây từng được chứng kiến thần uy Tô Dật tại Thánh Sơn, lúc này càng như là trở lại bầu không khí sát khí ngất trời lúc ấy, trong mắt chất đầy sợ hãi và kích động!
Tiếng người huyên náo, ầm vang không dứt!
Thời gian trôi qua chưa bao lâu, so với tân nhiệm Thánh Đế, thanh danh thiên kiêu vương vô luận là ở Trung Châu, hay là tại Thánh Sơn học viện, thậm chí là ở Thánh Sơn, không nghi ngờ đều càng thêm vang dội!
Nếu Tuyết Thánh Đế tượng trưng cho quyền, thiên kiêu vương liền tượng trưng cho uy.
Hai chữ Tô Dật như là ngọn núi lớn đè nặng trên lưng đám cường giả Thánh Sơn ngày xưa cáo mượn oai hùm, lại giống trường giang đại hà tưới tiêu cho những con dân Trung Châu bị nghiền ép trước kia.
Quay đầu nhìn qua Độc Cô Vũ Mặc và Lam Xúc Liên, biểu tình hai người đủ để chứng minh hết thảy.
Bọn họ cũng không ngờ, ở Trung Châu Tô Dật lại có được uy danh lừng lẫy chói lọi như thế!
Tô Dật khẽ cười khổ, lắc đầu, phảng phất đang nói, đây chính là nguyên nhân mà hắn nếu có thể không tiến vào Trung Châu liền tốt nhất không tiến vào.
Lập tức, Tô Dật phất phất tay, thần sắc Tuyết Hồng Lâu thoáng khẽ trầm xuống, hướng đám đông nói:
- Đều dừng lại đi!
Quay đầu, Tuyết Hồng Lâu vỗ vỗ vai Tô Dật, trong linh thức Tô Dật dùng nguyên khí cực kỳ cường hãn đáp lời, bất giác khiến ánh mắt Tuyết Hồng Lâu chớp qua một tia không dám tin tưởng.
Nhìn Tô Dật vẫn cứ bình thản như nước, Tuyết Hồng Lâu lắc đầu cười khổ, cấp tốc ra lệnh với người bên cạnh:
- Hôm nay tuần tra Trung Châu thành kết thúc ở đây, mọi người lui ra hết cả đi!
Dứt lời, Tuyết Hồng Lâu quay sang nhìn Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc ở bên cạnh, nói:
- Hồng lâu chiêu đãi không chu đáo, cũng không tiếp đón từ xa! Không ngờ cao đồ Kiếm Tiên và tiên cô hải thành lại đến thăm! Mọi người cùng vui! Mời tới bên này!
Nói xong, Tuyết Hồng Lâu trừng mắt liếc Tô Dật, phảng phất đang trách Tô Dật dẫn quý khách đến Trung Châu mà không chào hỏi một tiếng.
Tức thì, ngay dưới ánh nhìn khiếp sợ của chúng nhân, mấy người bọn họ rời khỏi tổng trạm truyền tống.
Trước lúc rời đi, Tô Dật thì thầm mấy câu bên tai Tuyết Hồng Lâu.
Rất nhanh, thành chủ Trung Châu như con thỏ, ân cần đáp ứng đi xử lý.
Trong phủ thành chủ, phòng nội thất lớn nhất.
- Tiểu tử ngươi, đến Trung Châu mà không báo một tiếng!
Tuyết Hồng Lâu nhìn Tô Dật cười mắng.
Lúc này, Tô Dật đang liếc nhìn Lý Linh ở bên cạnh Tuyết Hồng Lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
- Không so được với ngươi a, giờ ngươi đúng thật là thảnh thơi, phô trương không nhỏ, còn có giai nhân làm bạn! Đáng thương ta còn ngày ngày bị người đuổi giết!
Tuyết Hồng Lâu khoát tay, lắc đầu đành chịu nói cho Tô Dật, từ khi làm Thánh Đế, những tục xưa lệ cũ của Thánh Sơn đều phải bài trừ.
Lập quy củ khó, thủ quy củ càng khó, từ trên xuống dưới, toàn bộ Trung Châu và sáu đại lục, tất cả chi nhánh Thánh Sơn đều phải thay mới một lần, công trình như thế không cần nghĩ cũng biết to lớn cỡ nào.
Có đôi khi, phô trương là điều tất cả, những kinh nghiệm quản lý tông môn này, tông chủ thế lực siêu cấp như Tô Dật hiểu rất rõ.
Lý Linh đứng ở bên cạnh dịu dàng khôn khéo, huệ chất lan tâm, nghe đến đó liền hướng Tô Dật mỉm cười xin phép, đi đến chỗ Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc bắt chuyện hàn huyên.
Vừa nghe Tô Dật nói vậy, Tuyết Hồng Lâu cấp tốc nhíu mày, nghiêm mặt nói:
- Ai truy sát ngươi? Người của Long gia?!
Đột nhiên, quanh thân Tuyết Hồng Lâu tràn ra một luồng lực lượng bàng bạc, thực lực Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong tận tình tri triển, khí tức Thánh Vương lăng lệ nháy mắt chấn nát chén trà trên bàn thành phấn vụn!
Tô Dật hít mũi một cái, trên mặt cũng tung trào sát ý, cấp tốc kể lại chuyện xảy ra trong đoạn thời gian gần đây cho Tuyết Hồng Lâu.
- Long gia đúng là càng ngày càng hung hăng ngang ngược! Xem ra, trận chiến với Long Quảng ít ngày nữa rồi sẽ tới!
Tuyết Hồng Lâu nện mạnh xuống bàn, trong mắt chớp qua sát ý khôn cùng.
- Đúng rồi, ngươi chừng nào thì đến Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong?
Tô Dật cảm nhận được khí tức trên thân Tuyết Hồng Lâu, biết Tuyết Hồng Lâu đã chỉ còn cách Nguyên Tông cảnh một bước nhỏ.
Tuyết Hồng Lâu khẽ gật đầu, nói:
- Sau khi ngươi rời Thánh Sơn, năng lượng Kim Trấn Thiên Thạch trên người ta liền triệt để kích phát, tốc độ tu luyện phi tốc đề thăng, chỉ là Nguyên Tông cảnh thực sự là lạch trời, muốn đột phá còn cần thời cơ!
- Kim Trấn Thiên Thạch!
Trong ngực Tô Dật, Thôn Hoang đột ngột nhảy thoát ra, bộ dạng cục đá đen thui tròn trịa nhất thời khiến Tuyết Hồng Lâu và Lý Linh nhìn chăm chú không thôi.
- Đây là?
Trong mắt Tuyết Hồng Lâu chớp qua một tia cổ quái.
Tô Dật vội vàng giải thích thân thế Thôn Hoang cho Tuyết Hồng Lâu, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú phi tốc chuyển đến bên cạnh Tuyết Hồng Lâu, ngó nghiêng từ trên xuống dưới một lượt, vành mắt dần có chút ẩm ướt.
- Ngươi... Ngươi không nhớ ta?
Thôn Hoang gấp gáp nói.
Thời kỳ Thượng Cổ Hồng Hoang, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú và Kim Trấn Thiên Thạch sống dựa vào nhau, đoạn thời gian đó chính là năm tháng mà Thôn Hoang khó quên nhất.
Từ khi truyền Kim Trấn Thiên Thạch cho Thiên Phong Vũ Các, Thôn Hoang chưa từng gặp lại nó lần nào.
Từ đó về sau, Kim Trấn Thiên Thạch lưu lạc nhân gian, trả qua bao năm tuế nguyệt dài dằng dặc mới huyễn hóa thành hình, chuyển thế làm người.
Nhìn Thôn Hoang, thần tình Tuyết Hồng Lâu cũng từ nghi hoặc chuyển thành xúc động, nhẹ giọng nói:
- Quen, lại cũng không quen, Tô Dật, vị này đến cùng là?
Thôn Hoang cũng quay đầu nhìn Tô Dật, bỗng nhiên kêu gào khóc lớn, run run nói:
- Chủ nhân, hắn không nhớ được ta!
Lập tức, Tô Dật mỉm cười, gãi gãi đầu, đoạn tình cảm không giống tầm thường này, nhất thời nửa khắc Tô Dật cũng khó mà giải thích được rõ ràng.