Chương 2293
Lâm cô nương cứ yên tâm, ta vừa phụng mệnh Long gia từ Thiên Lan Hải Thành trở về, chỉ cần chuyện này thành, không riêng ta ở Thần Hổ môn, mà ngươi ở Ngâm Vũ cung cũng có thể một bước lên trời. Sau này cũng tất sẽ có được vị thế nhất định tại Long gia!
Ngay sau đó, giọng Hổ Trì thoáng chút hư nhược, ngữ điệu oán độc lộ ra vẻ âm tàn.
- Nếu chúng ta cược đúng, vật kia nằm ở ngay sau vách núi này, chỉ cần lấy được tới tay, điều đầu tiên chúng ta phải làm là bắt lấy tiểu tử Tô Dật kia!
- Hổ Trì nói xong lại bắt đầu ho khan kịch liệt, có thể thấy thương thế rất nặng.
Lâm Phi Thiến đi tới đi lui trong trướng bồng, quang ảnh mờ mờ tôn lên đường cong đầy mị hoặc.
- Đó là tự nhiên, không quản là lấy được vật kia, hay bắt được Tô Dật. Chỉ cần một chuyện thành công, ta đều coi như lần hợp tác này là thành công!
Hàn quang phun trào trong mắt Lâm Phi Thiên, sát ý vô tận trút nghiêng mà ra.
Những lời này đều bị đám người Tô Dật nghe thấy hết, ánh mắt bốn người đồng thời trầm xuống, trong mắt ai nấy đều tràn ra hàn ý khiếp người.
- Đáng ghét, hai người này âm thầm cấu kết làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, lại còn mạnh miệng nói muốn bắt ngươi!
Lam Xúc Liên tức điên lên, sát cơ tung trào, nhìn qua Tô Dật.
Lúc này Tô Dật lại đang dõi mắt nhìn chằm chằm vách đá, trên đời này người muốn giết hắn thì nhiều lắm, nhiều thêm một Hổ Trì hay Lâm Phi Thiến không phải là điều hắn quá bận tâm.
Chú ý tới thái độ bình thản của Tô Dật, Độc Cô Vũ Mặc tiến lại gần, thấp giọng nói khẽ: - Sao vậy? Ngươi phát hiện được gì à?
Lập tức, Tuyết Hồng Lâu và Lam Xúc Liên cũng bình tĩnh lại.
Tuyết Hồng Lâu khẽ hất cằm về phía Tô Dật, Lam Xúc Liên lập tức hiểu ý, biết nhất định là Tô Dật có phát hiện mới, bèn nói khẽ:
- Chúng ta cứ tĩnh quan kỳ biến thôi.
Độc Cô Vũ Mặc cũng khôn khéo đứng yên, trong mắt lướt qua quang mang, ngưng thần đứng trước mặt Tô Dật.
- Xì xì xì!
Bên cạnh, sâu trong mắt Tô Dật bắn ra một tia quang mang vàng hồng, toàn thân tuôn ra khí tức nóng bỏng, sát khí khủng bố lăng lệ phi tốc ba động.
Tức thì, Độc Cô Vũ Mặc nuốt từng ngụm nước bọt khan, quang mang xanh lâm sáng lên trong mắt, kiếm khí vô hình trút ra, thuận theo ánh mắt Tô Dật nhìn lên phiến đá nham thạch.
- Độc Cô cô nương, ngươi thử nhìn ra sau vách núi kia xem có cái gì!
Tô Dật hít nhẹ một hơi, thấp giọng nói.
Độc Cô Vũ Mặc gật đầu, chưởng ấn ngưng kết nhanh như thiểm điện, năng lượng bàng bạc trào lên quanh người, mắt nhìn về phía vách núi, tròng mắt trắng như tuyết khe khẽ nhảy động.
Qua nửa buổi, Tuyết Hồng Lâu và Lam Xúc Liên ngơ ngác nhìn nhau, không dám thở mạnh, chỉ thấy Độc Cô Vũ Mặc bước chân lảo đảo, miệng phát ra một tia rên thống khổ.
- Sao vậy?
Lam Xúc Liên tiến lại đỡ lấy Độc Cô Vũ Mặc, tâm thần không khỏi run lên, chỉ thấy kẻ sau chính đang há mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Tô Dật quay đầu nhìn sang, ánh mắt cũng không ngừng chớp động, khí tức trên thân dần thu liễm lại, để Độc Cô Vũ Mặc tận nhanh hồi thần!
- Biển lửa! Biển lửa cuồn cuộn nham tương!
Độc Cô Vũ Mặc nghẹn ngào nói, ánh mắt rung lên, phảng phất nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng bố.
- Biển lửa chứ có gì đâu?
Lam Xúc Liên đỡ lấy Độc Cô Vũ Mặc, tràn đầy nghi hoặc.
Biển lửa bọn hắn cũng từng gặp qua, nơi đây là lối vào địa hỏa, có biển lửa chẳng phải là chuyện hết sức bình thường?
Tức thì, Tuyết Hồng Lâu nghi hoặc cảm thụ khí tức Độc Cô Vũ Mặc một cái, chỉ thấy Độc Cô Vũ Mặc thở dốc không ngừng, cả người xụi lơ vô lực, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
- Hô!
Tô Dật khẽ cúi đầu, ánh mắt trầm xuống, một đạo lực lượng hồng hoang tang thương tụ lại trong lòng bàn tay.
- Ầm!
Chưởng lực nhẹ nhàng liên miên không dứt, mang theo lực lượng ngàn quân, trợ giúp Độc Cô Vũ Mặc cấp tốc trầm tĩnh lại.
Gần nửa giây sau, sắc mặt Độc Cô Vũ Mặc rốt cục hơi hoãn phần nào, một tầng huyết sắc chầm chậm hiện lên.
Nhìn chăm chăm Độc Cô Vũ Mặc, Tô Dật lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ta cũng nhìn thấy phía sau vách đá kia có một biển lửa mênh mông!
Dứt lời, ánh mắt Tô Dật run lên, có vẻ như, dù là Tô Dật, khi hồi tưởng lại hỏa diễm thấy được vừa rồi, tâm thần cũng không giấu được sự kinh hãi!
Rốt cục là biển lửa thế nào, mà có thể khiến cho thiên kiêu vương và cao đồ kiếm tiên đồng thời sợ sệt như vậy?
Nghe được đến đó, Tuyết Hồng Lâu và Lam Xúc Liên đồng thời tiến lên trước một bước, tinh quang thần vận xẹt qua mắt, dùng linh thức quan sát dị dạng nơi xa.
- Ầm ầm!
Trong ý thức Tuyết Hồng Lâu và Lam Xúc Liên, phía sau vách núi đang có năng lượng thuộc tính hỏa cuộn trào phô thiên cái địa.
Tử tế nhìn kỹ, trọn cả không gian phía sau vách đá tràn ngập khí tức hỏa diễm hung hãn, ánh lửa vô tận giống như Hỏa Long đang lao nhanh trong vách núi!
Lúc này đào vách núi kia đã trở nên trong suốt mỏng manh, óng ánh đỏ hồng tựa như chỉ còn cách chừng một thước.
Đột nhiên, con người Tuyết Hồng Lâu và Lam Xúc Liên bất chợt co rụt lại, lông măng sau lưng dựng đứng lên, biển lửa khủng bố khiến chính bọn hắn cũng đều bất ngờ!
Từng đạo đường vân màu đỏ hồng vờn quanh vách núi, mang theo khí thế kinh người, bốn người không khỏi đồng thời hít sâu một hơi!
- Lửa ở trong đó sao lại khủng bố thế được?
Tuyết Hồng Lâu thu hồi tầm nhìn, thần sắc nghi hoặc hỏi.
Nhìn qua không gian vặn vẹo mơ hồ, khóe miệng Tuyết Hồng Lâu có chút co rúm, liếc mắt sang Tô Dật.
Lúc này, Lam Xúc Liên ở bên cũng quay đầu lại, vành môi khô khốc rung rung, thần sắc nghiêm túc nói với chúng nhân.
- Các vị, khả năng chúng ta gặp phiền phức to!
Hai tay Lam Xúc Liên xoa nắn vào nhau, trong con ngươi đen nhánh tóe xạ hàn ý.
Thân là tiên cô Thiên Lan Hải Thành, thường niên quản lý các Linh Bảo Các trên khắp Thiên Man đại lục, một khi ngữ điệu trở nên nghiêm túc, bầu không khí liền cũng theo đó ngưng trọng.
- Ngươi nói đi!
Tô Dật giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, trọn cả không gian lập tức ngưng kết.
- Còn nhớ trên Thái Thanh đại lục trừ Thái Thanh môn thì còn thế lực đỉnh cấp nào nữa không?
Lam Xúc Liên nghiêm mặt nói.
- Trên Thái Thanh đại lục thì còn có Lôi Viêm thánh điện a!
Độc Cô Vũ Mặc buột miệng thốt lên, vừa nói xong, cả người lập tức cứng tại, sắc mặt chợt tái đi.
Lôi Viêm thánh điện!
Trước đây từng nói qua, mỗi thế gia đều có chỗ dựa cho riêng mình mà không mấy người biết, Long gia là huyết mạch, Vân gia là công pháp xa xưa, Thận Hải tuyệt cảnh cũng có thể tính là chỗ dựa không mấy người biết, Vạn Đạo Kiếm Minh thì là Kiếm sơn, Thiên Lan Hải Thành trừ vạn dặm hải vực thì vốn còn có Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.
Duy chỉ riêng chỗ dựa vào của Lôi Viêm thánh điện là ai cũng rõ ràng, chính là Hỏa Vực vô tận không bờ không bến, lên có thể phần thiên, xuống có thể diệt địa!
Dù có là cường giả Nguyên Vực cảnh, tiến vào cũng phải suy xét thiệt hơn.
Tức thì, bốn người tại trường đồng loạt nhìn lên vách núi, một thần thái phức tạp khó nói nên lời cấp tốc xẹt qua trong mắt.
Nếu đây quả thật là Hỏa Vực vô tận của Lôi Viêm thánh điện, vậy thì mưu đồ của Thần Hổ môn và Ngâm Vũ cung quả thực không khỏi khiến người chấn kinh!
Trong Hỏa Vực vô tận có thứ gì kinh người?