← Quay lại trang sách

Chương 2294

Hành động lần này của Thần Hổ môn là vì mở rộng thế lực hay là muốn cuộn lên xung đột giữa các thế gia?

Càng nghĩ sâu thêm, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu càng trầm mặc.

Nếu phía sau chính là Hỏa Vực vô tận, trong ánh mắt Tô Dật tuôn ra một tia nguy hiểm, dưới chân quang mang vàng rực chớp động, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, thấp giọng nói.

- Các vị, lần này đã lỡ lội vào vũng nước đục, chỉ còn cách kiên trì. Nhưng tuyệt đối không thể để cho những thôn dân kia tiếp tục đào xuống. Nếu vách biển lửa vỡ tan, toàn bộ đảo địa hỏa đều sẽ bị biển lửa chôn vùi!

Thanh âm Tô Dật tấn tốc trở nên ngoan lệ, chăm chú nhìn vách đá càng lúc càng mỏng manh và lều vải trên đó, trong mắt hỏa diễm lật chồm, nộ khí xung thiên!

Nếu là lúc bình thường, đảo địa hỏa ở trên mặt biển đương nhiên không cần lo lắng núi lửa phun trào.

Nhưng giờ thứ phía dưới chính là Hỏa Vực vô tận, như vậy hết thảy nơi đây đều sẽ biến.

Mọi tổn thất sẽ bất giác phóng đại gấp trăm vạn lần!

Chớp mắt ngắn ngủi, bốn người lập tức cảm giác được tình thế nghiêm trọng, ánh mắt chớp động quang huy!

Cũng nháy mắt đó, toàn thân chúng nhân sáng bừng quang mang, uy áp khủng bố bao phủ thiên địa, sẵn sàng chuẩn bị liều mạng!

Bốn người đều đã hạ quyết tâm.

Hiện nay, dù núi lửa có phun trào cũng tất phải di chuyển toàn bộ phu mỏ ra ngoài, tận lực hạn chế đến mức thấp nhất tổn thất cho vùng ven biển Thái Thanh đại lục.

Lúc này, đám người Khâu Lộng Phong còn đang chờ đợi ở bên ngoài, nếu hỏa diễm vô tận phun ra, đối với bọn hắn mà nói, đó chính là tử vong!

Khi ấy, Thái Thanh môn thế tất phản công, Thái Thanh đại lục đại loạn, trong khi Thần Hổ môn thì đã thu hoạch được thần vật trong Hỏa Vực vô tận.

Có Long gia chống lưng, hết thảy đều khó vãn hồi!

- Hô hô!

Nghĩ tới đây, Tô Dật lập tức siết chặt Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay, đao mang đỏ như máu tóe xạ ra.

Sóng khí cường hoành trải rộng, Tô Dật hung ác nói:

- Những thôn dân này giao cho các ngươi, ta và Hồng lâu đi ngăn trở đám Hổ Trì!

Rút kiếm, kim quang ngút trời.

Tô Dật quay đầu đi tới, trong mắt tràn ngập kiên nghị, gắt gao nhìn chằm chằm chúng đồng bạn, nói:

- Nhớ kỹ, biển lửa vô tình, một khi bộc phát, chú ý bảo vệ tốt thôn dân. Càng phải bảo vệ tốt chính mình! Các ngươi có thể không cần quản ta!

Ba người đồng thời hơi ngớ, ý của Tô Dật bọn hắn không cần nói cũng hiểu.

Ba người ở đây đều không phải nguyên khí thuộc tính hỏa, càng thêm không có Đế Tước hộ thể, lời này của Tô Dật chính là đang bảo vệ chính bọn hắn.

Nghe vậy, Lam Xúc Thiên và Độc Cô Vũ Mặc gật đầu.

Tô Dật rung tay lên, năng lượng vàng hồng trên mũi kiếm tóe bắn mà ra.

- Ầm!

Dưới lực xung kích cường hãn, cự thạch trước mặt trực tiếp hóa thành phấn vụn!

- Ầm ầm!

Tiếng bạo vang trời long đất lở chấn rung thiên địa, vô số thôn dân đang đào đá mở to đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trời cao, chỉ thấy bốn đạo nguyên khí kinh người xẹt qua không gian, phá không mà đến!

Năng lượng triệt để phóng thích, gợn sóng không gian xung quanh cấp tốc truyền ra tiếng “răng rắc, trong không gian đỏ lửa, mảng lớn khe nứt lan tràn ra như mạng nhện!

- Ách...

Vô số thôn dân tay nắm cuốc, mắt nhìn chân trời, miệng hét to, một số thôn dân thậm chí còn tức tối ném cuốc xẻng lên!

- Không hay, những thôn dân này thân trúng hỏa độc, một số đã bệnh nguy kịch, thần trí không rõ, căn bản không phân rõ ngươi ta!

Dưới đất, mảng lớn thôn dân lớn tiếng gào thét, phản ứng dữ dội với chính những người đang tới cứu mạng họ.

Thôn dân thân trúng hỏa độc ngược lại chỉ muốn bóc mở Hỏa Vực vô.

Bởi vì, trong lòng bọn họ, chỉ cần đào mở thành công, bọn hắn liền có thể chạy khỏi nơi này.

Nỗi sợ hỏa độc đã ăn sâu cắm rễ trong lòng bọn hắn.

Tức thì, tiếng gầm rú vang trời, chúng thôn dân như tang thi bỗng chốc bộc phát, tròng mắt phóng ra thuộc tính hỏa đỏ rực hung hãn.

- Đừng quản nhiều như vậy, có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Tô Dật nhún người bay lên, đưa mắt ra hiệu với Tuyết Hồng Lâu một cái, lập tức trước mặt cuộn lên sóng khí cuồng bạo hung hãn, giống như thực chất hóa.

Lam Xúc Thiên mà Độc Cô Mặc Vũ nhìn theo bóng lưng Tô Dật dời đi, khẽ nghiến răng, thủ ấn đánh ra, thủy khí và kiếm khí vô hình cấp tốc bao phủ về phía thôn dân!

Khí tức tựa như có thể chưởng khống thiên địa, gợn sóng không gian quanh thân ẩn ẩn vặn vẹo, có tiếng phong lôi truyền ra, chấn nhiếp tâm hồn.

- Ngươi phía đông, ta phía tây! Tận lực mang hết toàn bộ đi ra ngoài!

Lam Xúc Liên lớn liếng la lên với Độc Cô Vũ Mặc!

Dưới áp lực từ nguyên khí thuộc tính thủy khủng bố, trọn cả không gian như chợt run rẩy, phút chốc gió nổi mây vần, hư không như bị xoắn nát.

Thủy hỏa giao hòa, vô số hơi nước màu trắng vọt lên, Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc chung tay hợp tác, mấy trăm thôn dân lần lượt được nguyên khí bao bọc lại.

Lực hút cực đại bộc phát, nháy mắt sau, mấy trăm người đã triệt để không thấy bóng dáng.

Sóng biển cuộn trào, Lam Xúc Liên thu tay, một bóng khí to lớn được nàng giấu trong tay áo.

Tất cả thôn dân nháy mắt bị thu về, Lam Xúc Thiên và Độc Cô Vũ Mặc nhìn quanh, nơi xa ánh lửa sáng tắt bất định, mảng lớn gợn sóng không gian phá không mà tới.

- Đi, chúng ta ra ngoài trước, thông báo cho Khâu Lộng Phong chuẩn bị sẵn sàng!

- Nhưng mà… còn đám Tô Dật!

Độc Cô Vũ Mặc nhếch môi, dưới lớp dịch dung già nua vẫn không giấu được vẻ lo lắng.

Lúc này, tình hình nguy cấp, không phải bởi vì Hổ Trì và Lâm Phi Thiến khủng bố đến đâu, mà là bởi Hỏa Vực vô tận mang đến lực phá hoại tuyệt đối!

Cảm giác nguyên khí thuộc tính hỏa lật chồm giữa thiên địa, mây lửa dần dần ngưng kết, thần sắc Độc Cô Vũ Mặc trầm xuống, đi theo Lam Xúc Liên hướng ra ngoài địa hỏa đảo!

- Ầm ầm!

Thoáng chốc, phát giác hai nàng đã rời đi, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu liền cũng đi tới trước lều trại.

Nghe được tiếng vang, Hổ Trì và Lâm Phi Thiến vọt ra!

Khí tức mênh mông cũng từ trong trướng tràn ra theo, Hổ Trì còn chưa khôi phục thương thế đứng ở trước mặt, đánh giá Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu, trong mắt phun trào sát ý.

- Người Thái Thanh môn, không ngờ lại chỉ có hai ngươi, đúng là không sợ chết!

Hổ Trì âm lãnh nói, khóe miệng nhếch lên, trong ý cười mang theo một tia khinh thường.

Lúc này, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu vẫn trong bộ dạng cải trang, tay áo giang ra, tiếng gió vang lên phần phật, toát ra một tia bá khí.

- Nguyên Tông cảnh thất trọng! Nhưng vậy là chưa đủ! Người Thái Thanh môn đã chết một đợt, lần này còn định đến chịu chết tiếp?

Hổ Trì vuốt vuốt râu, thản nhiên chuyện trò với Lâm Phi Thiến ở bên cạnh.

Lâm Phi Thiến cũng lập tức đứng ra, hướng về phía Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu gắt nói:

- Các hạ ở trong Thái Thanh môn hẳn cũng là nhân vật cấp trưởng lão, tuổi đã cao, chết ở đây chẳng phải đáng tiếc ư?

Nghe vậy, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trong mắt tóe ra tinh mang, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công được vận chuyển đến cực hạn, khí tức lần nữa vọt thăng.

- Trong địa giới Thái Thanh môn, lại dám làm ra hành vi bẩn thỉu này? Người Thần Hổ đại lục đều là một đám cẩu tặc lấm lét trong tối a!

Tô Dật ánh mắt lạnh lùng, chỉ thẳng vào mặt Hổ Trì mắng to.

- Ngươi tưởng trốn ở trong núi sâu liền không ai biết? Hôm nay ta phải chém chết tên lão tặc táng tận thiên lương nhà ngươi!

Tô Dật cả giận nói.