← Quay lại trang sách

Chương 2295

Nói xong, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu liếc nhìn nhau, khí tức hỏa diễm nóng rực tràn ra quanh thân Tô Dật.

Nguyên khí rợp cả bầu trời, hai đạo quang mang trực tiếp nhắm thẳng đến Hổ Trì và Lâm Phi Thiến!

- Lên!

Hổ Trì nhìn chằm chằm hai tên trưởng lão Thái Thanh môn lao vút tới, trong lòng bất giác dâng lên dự cảm chẳng lành.

Thái Thanh môn trước nay luôn phản ứng chậm chạp, từ khi nào mà lại xuất hiện trưởng lão kích tiến như thế?

Dù hơi nghi hoặc, Hổ Trì cũng không nói nhảm, đối phó Nguyên Tông cảnh, hắn hết sức tự tin, lập tức ra hiệu để Lâm Phi Thiến đối chiến với Tuyết Hồng Lâu!

Trên bình đài, dưới kình khí xung kích, lều vải bị hất tung lên cao, hóa thành mảnh vụn.

Lúc này, Tô Dật suất tiên đi đầu, toàn thân hỏa ý ngút trời, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công phối hợp Huyết Ma Sát Thần Kiếm, múa đến giọt nước không lọt, vô số đường cong vạch ra trước mặt, chém thẳng về phía Hổ Trì!

- Vù vù!

Thân hình như huyễn ảnh, khí tức hùng hồn tựa như sóng cả xoải ngang thiên địa, thế công mang theo uy áp bễ nghễ thiên hạ, nuốt trọn sơn hà!

- Lão gia hỏa này, sao lại mạnh như vậy!

Hổ Trì vốn đã thụ thương rất nặng, con ngươi cấp tốc khuếch trương, điều hắn không nghĩ tới chính là, thực lực Nguyên Tông cảnh của Tô Dật hoàn toàn vượt xa dự liệu.

Trên bầu trời, Hổ Trì không dám có chút nào chủ quan, thân hình lắc lư, một cỗ uy áp Nguyên Vực cảnh theo đó tràn ra, kịp thời tránh thoát khỏi mũi kiếm lăng lệ của Tô Dật.

- Phanh phanh!

Đầu bên kia, không gian rền vang, nguyên khí thuộc tính kim của Tuyết Hồng Lâu bá đạo mà hung hãn, sức công kích tuyệt luân, kiếm mang vô song đâm thẳng đến.

Dù có thêm cường giả Thần Hổ môn và Ngâm Vũ cung trợ trận, với thực lực Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng hiện tại, Tuyết Hồng Lâu vẫn đủ sức đương cự được.

Dù sao, Lâm Phi Thiến đi ra lần này là giấu diếm Ngâm Vũ cung, cũng không dám mang theo quá nhiều thế lực hạch tâm bản môn!

Cộng cả người Thần Hổ môn, cường giả Nguyên Tông cảnh nhị trọng chỉ có ba tên, cường giả Nguyên Tông cảnh tứ trọng có một, còn lại toàn bộ đều là Nguyên Hoàng cảnh trở xuống.

Lúc này Kim Trấn Thiên Thạch đột nhiên phát huy tác dụng, dưới lớp trường bào, Kim Cương chi khí thuận theo lưỡi kiếm hung mãnh tràn ra.

Kiếm ảnh vẩy xuống đầy trời, khí tức hủy diệt vô song nháy mắt liền trùm lên trên thân đám người Lâm Phi Thiến.

Lúc này, không ai còn dám chủ quan, đưa mắt nhìn xuống mỏ quặng bên dưới, toàn bộ thôn dân đều đã biến mất, Lâm Phi Thiến không khỏi nhíu mày, quát lớn.

- Hổ Trì, giờ làm thế nào! Không ai phá núi! Hai người này lại quá mạnh!

Ở phía xa, nghe thấy tiếng kêu gào, con ngươi Hổ Trì thoáng khẽ run lên, trong mắt tuôn hiện nộ ý, một tiếng hổ gầm vang khắp đất trời, uy áp vô song xung kích mà ra, tạm thời đè xuống thế công từ Tô Dật, phi tốc sáp lại bên người Lâm Phi Thiến, trong tay bùng lên quang mang, ngăn cản kiếm quang Tuyết Hồng Lâu đâm tới.

- Ngươi không phải người Thái Thanh môn!

Ánh mắt quét một lượt trên thân Tuyết Hồng Lâu, trong lòng không khỏi nghi hoặc, từ khi nào mà Thái Thanh môn lại có công kích bá đạo như vậy?

Hổ Trì cấp tốc chuyển tầm nhìn từ trên thân Tuyết Hồng Lâu sang trên thân Tô Dật, quát lớn:

- Ngươi là người Thánh Sơn!

- Thánh Sơn!

Tức thì, đám cường giả Ngâm Vũ cung và Thần Hổ môn đều hơi ngớ, chiến ý trong mắt vơi bớt phần nào.

Lâm Phi Thiến càng là thoáng chút ngốc trệ, ngước nhìn hư ảnh kim quang đầy trời, trong đầu lập tức rõ ràng, quát lớn:

- Ngươi là Thánh Sơn, vậy người kia là?!

Không chút nghi ngờ, trong Thánh Sơn người xuất động chỉ có thể là Tuyết Hồng Lâu, mà Tuyết Hồng Lâu thì sẽ đến đây vì ai?

- Xì xào!

Lúc này, Tô Dật đã không cần che giấu, khóe miệng nhếch lên, sau lưng hư ảnh Đế Tước chói mắt dần thành hình, quang mang màu đỏ lửa thần dị như tương liên với không gian chung quanh.

Giữa đất trời ửng đó, quang mang năng lượng tuôn trào, hư ảnh Đế Tước bất giác trướng lớn mấy lần, mở mắt ra, hỏa diễm màu vàng cực kì huyền ảo lấp loé bất định, khí tức bàng bạc như muốn thôn phệ hết thảy chúng nhân!

- Là Tô Dật!

Hổ Trì kinh hãi thét lớn, nhìn nguyên khí thuộc tính hỏa không ngừng khuếch tán giữa đất trời, cả người run lên, miệng lắp bắp nói.

- Tô Dật!

Lâm Phi Thiến ngước nhìn lên hư ảnh Đế Tước mênh mông, đây không phải Tô Dật thì còn có thể là ai?

Nháy mắt, người Ngâm Vũ cung và Thần Hổ môn đều chấn kinh đương trường, thiếu niên có thể khiêu chiến với Long gia, uy danh sớm đã lan xa!

Giờ tận mắt nhìn thấy, ai nấy đều như hóa đá, đương trường ngây dại!

- Là thiên kiêu vương Tô Dật, chạy mau!

Ở đằng sau, cường giả Ngâm Vũ cung mắt thấy thần thú lơ lửng giữa trời, hào quang đỏ rực như là tận thế, tâm tạng bất giác kịch đập liên hồi.

Thoáng chốc, cường giả Thần Hổ môn cũng kinh hãi theo, bộ pháp dưới chân cấp tốc đong đưa, cuống cuồng trốn ra ngoài địa hỏa đảo!

- Muốn đi, không dễ vậy đâu, Hổ Trì, có vay thì phải có trả!

Tô Dật đạp giữa hư không, yêu khí Thiên Địa Chí Tôn phát tiết xuống, không gian cấp tốc run lên.

- Hổ Trì, chuyện hôm nay ta không biết gì cả. Người Tô Dật tìm là ngươi!

Tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Tô Dật, Lâm Phi Thiến sớm đã hồn phi phách tán.

So với lúc ở trận chiến xếp hạng Thiên Phong, Tô Dật đã cường đại không chỉ một điểm nửa điểm.

Muốn bắt sống Tô Dật bằng với người si nói mộng!

Lập tức, người Ngâm Vũ cung và cả Thần Hổ môn đều mặc kệ Hổ Trì gầm thét, phi tốc rời đi!

- Ầm vang!

Nơi cửa động, chư thiên pháp tướng đứng ngạo nghễ giữa thiên địa, hư ảnh Thánh Vương khổng lồ cường ngạnh vô song, khiến cho năng lượng thiên địa không ngừng ba động, không gian nóng bỏng cũng bị chia tách ra!

- A!

Tuyết Hồng Lâu khẽ quát một tiếng, đối mặt hư ảnh Thánh Vương cao lớn như núi, tất cả cường giả Ngâm Vũ cung và Thần Hổ môn đều bị ép lui!

Hết cách, Lâm Phi Thiến đành phải lộn trở về hội hợp cùng Hổ Trì, Hổ Trì cười lạnh nhìn Lâm Phi Thiến một cái, ánh mắt oán độc mà ngoan lệ.

Lúc này, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu đã phá hỏng hết mọi đường lui, Hổ Trì dù có Nguyên Vực cảnh hộ thể nhưng muốn chạy đi ra cũng khó.

Đây là trước có sói sau có hổ, trong mắt Hổ Trì bùng lên chiến ý hừng hực, hắn không trốn về Thần Hổ môn, đặc ý ẩn mình nơi này, chẳng lẽ lại cứ vậy thất bại?

- Không thể nào!

Hổ Trì nhìn chằm chằm Lâm Phi Thiến, vung tay lên đánh ra một đạo kình khí bàng bạc.

- Ầm!

Tiếng vang kịch liệt bạo phát, Lâm Phi Thiến mắt lồi cả ra, thân hình hóa thành một đường thẳng tắp nện trên vách đá hỏa sơn!

- Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa!

Hổ Trì lạnh lùng nói!

Tiếng vang thanh thúy vừa dứt, hoả tinh đầy trời phiêu tán ra từ trong khe nứt như mạng nhện trên vách đá. Trọn cả không gian lập tức bị bao phủ bởi ánh lửa!

- Lui ra ngoài!

Chớp mắt, toàn thân Tô Dật tuôn ra uy áp mênh mông, cuốn lấy Tuyết Hồng Lâu đẩy ra ngoài địa hỏa đảo!

Giữa trời, Tuyết Hồng Lâu kinh ngạc không thôi, ngơ ngác nhìn Tô Dật, trên mặt đầy vẻ giận dữ.

Thoáng chốc, hỏa diễm cuốn thốc thiên địa, trong một mảnh hỏa hồng, chỉ còn lại Tô Dật và Hổ Trì đồng thời tan vào trong nham tương địa ngục vô tận.

- Ra ngoài, chiếu cố bọn hắn cho tốt! Sau đó đi Lôi Viêm thánh điện chờ ta!

Tiếng Tô Dật văng vẳng giữa không trung!

- Ầm ầm!

Nháy mắt, bầu trời như sụp xuống, nham tương xung thiên, ánh lửa chiếu rọi thiên khung!