← Quay lại trang sách

Chương 2296

Không gian nóng bỏng thiêu đốt trọn phiến thiên địa đến độ biến hình, mắt thấy nham tương như hỏa mãng phun ra, cả người Tuyết Hồng Lâu tựa như một thanh lợi kiếm, bắn ngược đi ra.

Chỉ thấy sau lưng là nham tương Hỏa Vực vô tận, riêng mỗi nhiệt khí sôi trào cũng đủ khiến tâm thần Tuyết Hồng Lâu kích đãng không thôi!

- Ong ong!

Trong đầu, nguyên khí thuộc tính hỏa cuồng bạo không chỗ không vào, xung kích tận sâu tâm thần Tuyết Hồng Lâu.

Sát na đó, ánh mắt Tuyết Hồng Lâu rõ ràng chớp qua một tia hoảng hốt.

- Tô Dật!

Tuyết Hồng Lâu hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng gào thét.

Không ngờ, bốn người đi cứu, cuối cùng lại chỉ có Tô Dật hãm thân biển lửa!

Dưới chân kim quang tuôn động, khí tức bén nhọn khủng bố vạch phá trường không, nháy mắt khi dung nham hỏa diễm phun tới, Tuyết Hồng Lâu đành chỉ còn cách phá không mà đi.

Giờ này khắc này, địa hỏa đảo mênh mông đã thành một mảnh biển lửa.

Nhiệt khí ngút trời, năng lượng hỏa diễm phô thiên cái địa khuếch tán ra, hủy diệt hết thảy!

- Ầm ầm!

Giữa trời, một mảnh rền vang.

Biển sóng lửa càn quét thiên địa, không gian không ngừng ba động, hết thảy mọi thứ đều bao phủ trong tiếng gào thét của thần viêm.

Phù đồ hỏa hải, vô tận Hỏa Vực!

Sát na khi Tuyết Hồng Lâu vừa xông ra hang động, lập tức ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Vân sóng kích đáng, năng lượng màu đỏ lửa tựa như bàn tay đuổi theo con mồi xung kích mà ra!

- Ầm ầm!

Lúc này, trên địa hỏa đảo vốn đang bình lặng, hư không đột ngột bạo phát tiếng nổ vang kinh người.

Vòm trời chấn động, địa hỏa đảo cũng điên cuồng chấn động!

Không riêng cửa động mà bốn người bọn Tô Dật tiến vào, ngay cả những khe hở nhỏ hẹp trên mặt đất cũng bị nham tương hủy diệt chấn vụn!

Mấy chục cửa động đồng thời mở tung, gợn sóng không gian cuồn cuộn tung trào, tựa như sóng âm gào thét, vô số hỏa trụ phun lên cao cao, khủng bố vô cùng!

Ánh lửa chói lọi khiến đêm khuya sáng như ban ngày, sóng lửa tựa như gió lốc cuốn tận trời xanh, nham tương điên cuồng trút nghiêng xuống biển, mặt đất, rừng cây.

Giờ này khắc này, khí nóng ngút trời, trọn cả không gian chìm trong hơi nóng cháy cả da người.

Uy áp kinh thiên khiến đám người Khâu Lộng Phong, Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc đã lùi ra xa xa mà vẫn kinh hãi không thôi.

- Tuyết Hồng Lâu đi ra!

Chúng nhân căn bản không ngờ tới Hỏa Vực vô tận sẽ có uy lực khủng bố đến vậy, Lam Xúc Liên lần nữa giật lùi ra xa, hai mắt trợn tròn, nhìn lên thân ảnh vàng óng trên trời cao, khàn giọng hô lớn.

Nháy mắt, ánh mắt chúng nhân tụ lại nơi đó.

Không có Tô Dật, lần nữa xác nhận, không có Tô Dật!

- Ầm ầm!

Dưới mặt đất, năng lượng hỏa diễm khủng bố vẫn cứ sôi trào, thiêu đốt sạch sẽ từng mảng lớn không gian, mọi sinh cơ đều tan biến.

Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là hỗn tạp sương trắng và khói đặc, mơ hồ không thấy gì.

Dịch thể hỏa tương cuồng bạo chảy xuôi trên mặt đất vỡ vụn, từng đạo tiếng vang khủng bố kích đãng tâm hồn chúng nhân!

Chứng kiến cảnh tượng hủy diệt trước mặt, nguyên một đám đệ tử Thái Thanh môn đi đến chi viện đều ngây dại.

- Phù!

Nơi xa, núi lửa phun trào càng lúc càng nghiêm trọng khiến người nhìn mà thẫn thờ.

Trong tầm mắt chúng nhân, Tuyết Hồng Lâu dáng hình tiều tụy, mình đầy thương tích, mái tóc cháy khét khô vàng, lúc phi tốc đi đến trước mặt chúng nhân, mày kiếm lập tức nhíu chặt, hét to.

- Nhanh rời khỏi đây! Chúng ta đi Lôi Viêm thánh điện! Đi!

Lúc này thuật dịch dung của Tuyết Hồng Lâu đã bị năng lượng nóng bỏng đốt thành tro tàn, nét mặt tuấn dật hiện đầy vẻ nghiêm túc.

Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc cũng cởi xuống dịch dung.

Dù trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực quá đáng sợ, không gian chấn vụn, sóng lửa ngút trời tựa như phong bạo, khiến người kinh hồn táng đảm!

- Dẫn bọn ta đi Lôi Viêm thánh điện, phải nhanh đi cứu Tô Dật!

Độc Cô Vũ Mặc vội vàng hối thúc Khâu Lộng Phong.

Chứng kiến bộ dạng ba người, chúng nhân tại trường thoáng chốc liền an tĩnh.

Ngước mắt nhìn ba người như là thần thánh kia, trong mắt đám đông hiện lên một mảnh phức tạp, có tức giận, có kinh hãi, có chấn kinh, càng nhiều hơn chính là ngạc nhiên!

Tô Dật, vừa rồi chúng nhân tại trường rõ ràng nghe được cái tên Tô Dật.

Thì ra, các trưởng lão đến đây không phải người Thái Thanh môn, mà là một đám thiên kiêu Thiên Man lấy Tô Dật làm đầu!

- Phanh phanh!

Trên không nơi xa, tiếng bạo vang lần nữa rộ lên như kinh lôi, đinh tai nhức óc.

Bạo âm khủng bố khiến đầu óc cấp tốc sinh ra cảm giác choáng váng.

Sóng lửa vô tình trấn áp vạn vật thế gian, dùng tư thái nghiền áp thôn phệ hết thảy.

Trên bầu trời, khe nứt không gian màu đỏ thẫm dần hình thành, trong lòng chúng nhân đều biết rõ, giờ chuyện ở đây không còn là thứ mình có thể quản được!

Thấy Khâu Lộng Phong còn đang do dự, trong mắt Tuyết Hồng Lâu lập tức chớp qua hàn ý, lớn tiếng nói:

- Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Ngươi tưởng chuyện này chính các ngươi có thể giải quyết ư? Người Thần Hổ môn và Ngâm Vũ cung đều chết ở bên trong, giờ chỉ còn cách đi tìm Lôi Viêm thánh điện!

Lập tức Độc Cô Vũ Mặc và Lam Xúc Liên cũng nhao nhao đứng dậy, Lam Xúc Liên trách mắng Khâu Lộng Phong:

- Muốn hạ tổn thất xuống thấp nhất thì nhanh dẫn bọn ta đi Lôi Viêm thánh điện cứu Tô Dật! Bằng không, đây sẽ không chỉ là chuyện riêng của Thần Hổ môn và Thái Thanh môn nữa đâu, mà rất khả năng sẽ biến thành tranh đấu giữa các thế gia!

- Tranh đấu giữa các thế gia!

Toàn thân Khâu Lộng Phong khẽ run lên.

Lúc này, bạo âm khủng bố sau lưng lần nữa vang lên, trong không gian lan tràn ra từng vòng từng vòng gợn sóng đen nhánh.

Dưới xung kích của sóng lửa, trời đất phảng phất cũng như sắp đổ sụp, sóng biển sôi trào, sấm chớp vang trời!

- Được, ta dẫn các ngươi đi Lôi Viêm thánh điện!

Chuyện tới nước này, Khâu Lộng Phong cũng hạ quyết tâm.

Tình thế trước mắt đã vượt xa tưởng tượng, còn nghĩ bưng bít là điều si tâm vọng tưởng.

Thần Hổ môn rắp tâm hại người, vô luận có âm mưu gì, đây hoàn toàn là cầm tồn vong Thái Thanh môn ra làm trò đùa.

- Tất cả mọi người lui về Thái Thanh môn, mời thái thượng trưởng lão xuất mã, tiến đến cứu hỏa!

Khâu Lộng Phong xoay đầu lại, hướng về phía đám đệ tử Thái Thanh môn đang chấn kinh, hạ lệnh nói.

Trong mắt tóe xạ tinh quang, Khâu Lộng Phong sắc mặt nặng nề, quay sang nói với Lam Xúc Liên:

- Tiên cô, Vũ Mặc cô nương, Tuyết Thánh Đế, chúng ta đi thôi!

- Vù vù!

Bốn đạo nguyên khí bàng bạc tuôn trào mà mà ra, không gian nháy mắt gió nổi mây vần, trong ánh lửa rợp trời, bốn đạo uy năng kinh người tan biến giữa không trung.

Mắt nhìn theo thân ảnh khuất xa, lại nhìn hỏa diễm cuồn cuộn như là tận thế trước mắt, sắc mặt đám đệ tử Thái Thanh môn bất giác đỏ lên, uy áp khủng bố khiến ai nấy đều xụi lơ trên đất.

Thẳng đến lúc không gian dần bình tĩnh lại, chúng nhân mới hồi thần.

- Là Tuyết Thánh Đế, tiên cô, Vũ Mặc cô nương!

Ba cái tên này, lại thêm uy danh Tô Dật, lập tức khiến chúng đệ tử thần sắc kinh hãi không cách nào giấu giếm.

Ánh mắt đờ đẫn rơi trên từng lớp từng lớp sóng lửa lan tràn giữa trời, cuối cùng có một đệ tử Thái Thanh các buột miệng la to.