Chương 2297
Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện gì!
- Không được, sóng lửa lại tới! Đây là lửa gì thế này! Quá khủng bố!
- Chạy mau, đi về mời trưởng lão đến chi viện!
Lúc này, toàn bộ đám đệ tử Thái Thanh môn đã không còn được mấy người Tuyết Hồng Lâu bảo hộ, bọn họ lập tức cảm nhận được sự khủng bố của Hỏa Vực vô tận.
Đương nhiên người quen thuộc Lôi Viêm thánh điện còn biết, lửa này còn có một cái tên khác.
Phù đồ hỏa hải, đại đạo phù đồ, hủy diệt hết thảy!
- Ùng ục ùng ục!
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ tận mắt nhìn thấy hình ảnh Lâm Phi Thiến hóa thành tro tàn khi dung nham tuôn trào mà ra.
Dung nham tùy ý lật chồm trong hầm mỏ, giữa không gian bát ngát, hỏa diễm mênh mông hội tụ thành một mảnh biển lửa không thấy đâu là bờ.
Hỏa diễm khủng bố cuồn cuộn lao đến như bàn tay tận thế, không ngừng xé nát trọn phiến thiên địa.
Trong biển lửa vô cùng vô tận, sinh cơ mất hết, vách đá rạn nứt óng ánh hỏa văn, sắp sửa đổ sụp!
Bên trong sóng lửa, loáng thoáng có một đạo không gian gợn sóng đang yên ắng lan tràn.
- Ầm ầm!
Uy áp cực mạnh bao phủ quanh thân Tô Dật, khiến hắn không thể không bố trí ra ba tầng phòng ngự từ trong ra ngoài gồm lực lượng Đế Tước, khí tức Kim Long và Yêu Thần chiến khải.
Giữa bốn bề dung nham, Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đến cực hạn.
Thời thời khắc khắc kháng cự uy áp không chỗ không tại quanh mình.
Mỗi lần tìm kiếm tung tích Hổ Trì là thêm một lần Tô Dật điên cuồng tiêu hao nguyên khí và uy áp, bởi vậy, Tô Dật không dám tùy ý bố trí ra Hỗn Nguyên Cổ Chung.
Mắt chăm chú nhìn biển lửa mênh mông vô bờ, trong lòng Tô Dật rốt cục đã có hiểu biết phần nào đối với Hỏa Vực vô tận.
- Không gian tu luyện nguyên khí thuộc tính hỏa tốt thế này, mà ta lại phải đi tìm tên cẩu tặc Hổ Trì kia!
Trong lòng Tô Dật không khỏi càng thêm tiếc hận.
Trước đây mình vẫn luôn muốn tìm đến không gian thuộc tính hỏa cực hạn, lại không ngờ gặp được dưới loại tình huống này.
Đối mặt với biển lửa cuồn cuộn, Tô Dật cấp tốc ngưng kết thủ ấn, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải lần nữa lao nhanh.
Trong mắt hiện lên kim quang, uy áp linh hồn cường hãn hội tụ lại một điểm, sau đó phóng ra bốn phía!
Rất nhanh, quang mang Kim Long phóng ra trở lại trong đầu Tô Dật, tâm thần bỗng chốc run rẩy dữ dội.
- Không được, căn bản làm không thông! Trong không gian thế này, muốn tìm một tên Nguyên Vực cảnh sớm có chuẩn bị là điều gần như không thể!
Tô Dật sa vào trầm tư.
Trong Hỗn Nguyên Cổ Chung, chứng kiến biển lửa vô cùng vô tận, Xích Phi Hồng cũng sợ đến xanh mặt.
- Phù đồ hỏa hải, Hỏa Vực vô tận, xoải ngang ngàn dặm, nơi khủng bố thế này không ngờ Hổ Trì cũng trốn được!
Xích Phi Hồng thầm nghĩ.
Tô Dật khẽ cười lạnh, ánh mắt lần nữa rơi vào trong hỏa năng đầy trời, Hổ Trì càng là có chuẩn bị, vậy lại càng chứng tỏ một điều, sau lưng Hổ Trì có Long gia làm chỗ dựa.
Một trưởng lão đơn độc như Hổ Trì, làm sao có thể qua mặt Thần Hổ môn làm ra chuyện lớn như vậy?
- Sưu sưu!
Lúc này, cách đó không xa, một tiếng xé gió bén nhọn vọng lại, khiến cho không gian vốn đã động đãng lại càng thêm run rẩy,.
- Là Hổ Trì!
Tô Dật hét lớn, tức thì, Hỗn Nguyên yêu khí lần nữa tuôn trào, cả người như một mũi tên vút tới phương xa.
- Vù vù!
Bốn phía, năng lượng thuộc tính kim cuồn cuộn không dứt giống như là mãnh hổ thức tỉnh, chẳng mấy chốc liền nuốt trọn hết mọi động tĩnh.
Tô Dật lao nhanh mà tới, lại vẫn lần nữa mất đi phương hướng, thông qua mấy lần truy kích, hắn vô tình phát hiện, Hổ Trì cũng như một con ruồi nhặng không đầu, đang tìm kiếm thứ gì đó trong biển lửa vô tận.
- Hắn đang tìm cái gì?
Xích Phi Hồng nghi hoặc.
Đứng yên tại chỗ, Tô Dật tận lực bảo trì bản thân bất động, dùng linh hồn hấp thu năng lượng trong thiên địa, mau chóng khôi phục lại nguyên khí.
Trong không gian, kim quang sáng lóa bá đạo, hỏa diễm óng ánh như là đạn pháo điên cuồng xung kích tới trước mặt, chợt Tô Dật chậm rãi mở miệng nói.
- Hẳn là Long gia để hắn tìm thứ gì đó!
- A!
Trong ngực, Thôn Hoang mở mắt ra, như vừa mới thức tỉnh, nhìn xem hỏa diễm hung hãn xung quanh, thấp giọng nói.
- Ai da, nơi này là đâu? Làm sao nóng như vậy!
Ánh mắt Thôn Hoang thoáng rung lên, có chút khó mà tưởng tượng nói.
Tô Dật cũng mở mắt, Yêu Thần chiến khải bố khắp quanh thân đã chuyển màu vàng hồng, thấy Thôn Hoang đã tỉnh bèn nói:
- Vào đây lâu thế rồi mà giờ ngươi mới tỉnh?
- Chủ nhân, ta...
Thôn Hoang cười ngây ngô một tiếng, chợt trên sắc mặt đen thui hiện ra một tia ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Chủ nhân, cẩn thận!
Tức thì, hai mắt Tô Dật sáng lên, nhìn xuống Thôn Thôn, thấp giọng hỏi:
- Có phải ngươi cảm giác được khí tức một võ giả nhân loại?
Lập tức, ánh mắt Xích Phi Hồng và Tô Dật đồng thời run lên, nhìn xuống cục đá đen thui trong ngực Tô Dật, nín thở, không dám có chút nào quấy nhiễu.
Trong biển lửa sôi trào, Thôn Thôn nằm im trong ngực Tô Dật, hai mắt lấp lánh quang huy, phi tốc quét nhìn hỏa diễm quanh không trung.
- Không đúng, chủ nhân, ta...
Thôn Hoang muốn nói lại thôi, lúc ánh mắt rơi đến một nơi, Thôn Hoang trước nay luôn bá khí vân thiên, nhất thời lại không thốt được nên lời.
Thuận theo hướng Thôn Hoang vừa nhìn, thần sắc Tô Dật trầm xuống, hai mắt chớp động kim huy, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Thôn Hoang:
- Có phải ngươi cảm giác được có thứ gì đó cũng đang nhìn chăm chú chúng ta?
Thôn Thôn gật đầu, ngước mắt nhìn lên Tô Dật, có chút trầm trọng nói:
- Ta có thể cảm giác được có một con yêu thú đang rong chơi trong biển lửa, lại không cảm giác được nó tồn tại.
- Mạnh hơn ngươi ư?
Thần sắc Tô Dật càng thêm phần nghiêm túc.
Chăm chú cảm ứng khí tức Yêu tộc phát ra từ sâu trong biển lửa, Thôn Hoang lắc đầu, thấp giọng nói:
- Tạm thời không cao hơn ta, nhưng từ nhịp thở thì thấy, hẳn là đang trong trạng thái ngủ đông, nếu thứ này thức tỉnh, tuyệt đối sẽ đáng sợ hơn cả biển lửa trước mắt!
Đột nhiên, Tô Dật như chợt hiểu ra điều gì, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Chẳng lẽ thứ Thần Hổ môn đang tìm chính là yêu vật dưới đáy biển này?
Lập tức, Tô Dật tiến về phía trước một bước, toàn thân phun trào thần quang, năng lượng lăng lệ tiêu sát tràn ngập không trung, nguyên khí thuộc tính hỏa cuồng bạo lần nữa tuôn động mà ra.
- Có thể sinh tồn trong Hỏa Vực vô tận, yêu vật này tuyệt đối không tầm thường!
Nhìn xuống Thôn Hoang, Tô Dật khẽ thấp giọng nói:
- Chỉ sợ sẽ tương đương ngươi!
Thôn Hoang gật đầu, cấp tốc nhảy thoát ra khỏi lồng ngực Tô Dật.
Quanh thân yêu khí cuồng bạo đột nhiên mà sinh, nháy mắt một quái vật to lớn màu đen hung hăng hạ xuống bên người Tô Dật, tiếng vang chấn rền thiên địa.
- Chủ nhân, gia hỏa này còn chưa thức tỉnh, chúng ta có thể cùng nhau diệt nó đi! Cả tên trưởng lão Thần Hổ môn kia nữa, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, gặp phải ta phất tay một cái liền tát chết hắn!
Tức thì, Tô Dật nhíu mày, vội la lên:
- Tìm tra Hổ Trì, trước nuốt hắn, ta còn giữ hắn hữu dụng!