← Quay lại trang sách

Chương 2302

Nghe thấy câu nói này, Tô Dật lập tức thôi động nguyên khí dưới chân, ánh lửa ngưng kết quanh thân, đạp mạnh vào không trung, đẩy thân hình mình lệch qua một bên.

Trong biển lửa tàn phá bừa bãi, một đạo lôi đình to lớn như là Bạch Hổ Thôn Nhật bắn xuống dưới, trong nháy mắt lực lượng va chạm mang tính hủy diệt xé nát toàn bộ không gian!

- Ầm ầm!

Biển lửa cuồn cuộn, lôi đình lướt qua, hỏa diễm hung hãn bị bắn ra chung quanh biển lửa!

Hai cỗ năng lượng điên cuồng va chạm, không gian trong phạm vi hơn ngàn mét ầm ầm vỡ vụn, Hỏa Diễm Phong Bạo kinh khủng càn quét không trung như là như vòi rồng!

- Xoẹt!

Lôi đình màu trắng bắn ra, sóng gió to lớn trợ giúp Tô Dật thuận thế xông lên phía trên một khoảng cách lớn, khi đi qua trước người, Tô Dật thấy rõ ràng bộ dạng Hư Trần, cả hai đều vô cùng vui mừng.

- Lam Xúc Liên nói ngươi ở trong biển lửa, không nghĩ tới ngươi thật sự ở đây!

Hư Trần khoan khoái cười to, kể từ khi chia tay ở Thiên Phong Bài Vị Chiến đến nay, hắn mời nhìn thấy Tô Dật một lần nữa, tự nhiên trong lòng hết sức kích động.

Tô Dật nhìn Hư Trần, trong lòng cũng có rất nhiều cảm khái, nhưng nhớ tới tình huống trước mắt, Tô Dật lập tức thu liễm vẻ tươi cười, thấp giọng nói:

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, trước tiên chúng ta giải quyết gia hỏa này đã!

Nghe vậy, Hư Trần nhẹ gật đầu, ánh mắt dời xuống, chỉ thấy vị trí năng lượng va chạm vừa rồi đã không còn tung tích yêu thú.

Ánh mắt hai người đồng thời rung động, Tiên Thiên Lôi Thai có uy lực tuyệt luân như thế, đổi lại là bất kỳ một loại yêu thú nào khác cũng không có khả năng bình yên chạy trốn!

- Chạy đi đâu!

Hư Trần hét lớn một tiếng.

Tiếng quát rơi xuống, bên trong hư không xuất hiện một đạo trảo ấn vô cùng to lớn hướng thẳng đến chỗ hai người, phía dưới trảo ấn đồng thời lộ ra năm vết nứt không gian đen nhánh, uy thế lẫy lừng, uy yêu hung tàn!

- Chạy!

Tô Dật thấy yêu thú khí thế hung hăng, lập tức dùng nửa người làm trung tâm, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công phun trào ra, trước người xuất hiện một cái Hỗn Nguyên Cổ Chung khổng lồ, năng lượng thiên địa mênh mông tràn ra, phía trên đường vân huyền ảo hiển thị rõ ý vị thái cổ hồng hoang.

Trong một cái chớp mắt này, khí tức trên người Tô Dật trở nên khủng bố.

Vừa rồi một mực chạy trốn, nguyên khí cùng năng lượng linh hồn không ngừng tiêu hao khiến cho hắn không dám vận dụng Hỗn Nguyên Cổ Chung, nhưng lúc này có Hư Trần ở bên người, hai người cùng chạy trốn một chỗ, khiến cho hắn không thể không dốc hết toàn lực!

Tô Dật nhìn yêu thú gào thét, âm thanh thú minh vang vọng thiên địa, cảm giác được con hung thú này đang ở trạng thái điên cuồng.

Gần như là trong nháy mắt, Tô Dật có thể cảm giác được năng lượng Hỗn Nguyên phô thiên cái địa và yêu thú va chạm cùng một chỗ.

Cái miệng máu to lớn của yêu thú gặm lên Hỗn Nguyên Cổ Chung, từ trong miệng bắn ra vô số tia lửa.

- Xoẹt!

Âm thanh oanh minh, Cổ Chung dao động!

Mỗi một tia lửa bắn ra đều giống như dải lụa năng lượng nổ tung, nhưng cũng chính trạng thái ngăn cản ngắn ngủi này, giúp cho Tô Dật và Hư Trần có một hơi buông lỏng chuẩn bị.

Thấy nguyên khí bên trong cơ thể tiêu hao quá lớn, trong lòng Tô Dật cũng không dám quá trì hoãn, hắn và Hư Trần sóng vai bay lên trên biển lửa.

Bên trong không gian lớn như vậy, Tô Dật và Hư Trần không ngừng nhìn ngóng phía dưới, yêu thú hung hãn phía dưới không ngừng phát ra tiếng gào thét mãnh liệt, không chút kiêng kỵ uy năng của biển lửa đánh thẳng tới.

- Quá nguy hiểm! Vậy mà xưa nay ta không biết phía dưới biển lửa có yêu thú như này!

Hư Trần sờ lên trán một cái, mồ hôi mịn nhanh chóng bốc hơi bên trong biển lửa.

Theo Hư Trần, biển lửa sâu như vậy, với cảnh giới bây giờ của hắn căn bản không đạt được.

Thấy mặt Hư Trần trắng bệch, sự khiếp sợ trong lòng Tô Dật vẫn chưa tiêu, hắn nhìn về phía Hư Trần nhẹ gật đầu, nói khẽ:

- Đi lên trước đi, lên phía trên không gian áp chế sẽ yếu đi một chút, như vậy sẽ có cơ hội đối phó nó!

- Không tệ, sư phụ ta còn ở bên ngoài, có bọn họ, nhất định bắt yêu thú này sẽ dễ như trở bàn tay!

Nói đến đây, Hư Trần ngừng lại một chút, hắn xuống biển lửa cũng có một cái nhiệm vụ quan trọng, đó là tìm kiếm Phù Đồ Thiết Lệnh, nên nhất thời không nói nữa.

- Sưu sưu!

Trong mắt Tô Dật hiện lên tinh mang, sắc mặt phức tạp của Hư Trần không thể trốn thoát pháp nhãn của Tô Dật, Hư Trần nói có chút chuyện đơn giản, Tô Dật lập tức sáng tỏ.

- Yêu thú này không hề tầm thường, không chừng Phù Đồ Thiết Lệnh là bị nó nuốt, chờ chúng ta bắt được nó, ta sẽ giúp ngươi tìm cái thiết lệnh kia!

Bỗng dưng, bên trong ánh mắt Hư Trần bắn ra một tia vui mừng, dưới đáy lại vang lên tiếng rống đinh tai nhức óc, tiếng kim chung nổ tung khiến Tô Dật và Hư Trần đồng thời chấn kinh!

- Tên kia đánh nát chuông lớn rồi?

Ánh mắt Hư Trần kinh hãi, vừa rồi chuông lớn vô vùng bá đạo và lăng lệ, chẳng lẽ yêu thú đã tiêu diệt nó trong khoảnh khắc rồi?

Bên trong không gian hỗn loạn, Tô Dật trầm ngâm một hồi, nếu đã không có chỗ để chạy, như vậy chỉ có thể chiến.

Khoảng cách từ nơi này tiến đến khoảng không bên trên biển lửa còn hai vạn mét, mặc dù không gian áp chế yếu đi không ít, nhưng muốn phát huy ra toàn bộ thực lực như trên đất bằng, vẫn vô cùng khó khăn.

- Tiếp lấy!

Tô Dật lấy ra hai bình linh dịch từ bên trong không gian vứt cho Hư Trần, mỗi người uống vào một bình, trong nháy mắt khí tức tăng vọt khiến ánh mắt Hư Trần ngưng động.

- Lát nữa chỉ có thể đánh liều!

Khóe miệng Tô Dật cong lên một cái, bên trong đôi mắt bắn ra hàn mang, phía dưới đáy lại có Hỗn Nguyên yêu khí trải rộng ra lần nữa, vết nứt không gian nhanh chóng lan tràn, những chỗ đi qua đều đã hóa thành mảnh vỡ!

Khí thế Tô Dật mãnh liệt, bá đạo uy nghiêm, năng lượng lôi điện quanh thân Hư Trần cũng ở trong nháy mắt bắn ra, chiến ý mênh mông cuồn cuộn thiêu đốt ở trong lòng.

- Cũng tốt! Đã rất lâu không có cùng sóng vai chiến đấu với ngươi!

- Ngao ô!

Tiếng thú rống rung trời, sóng lửa vô biên lại cuốn tới lần nữa, so sánh với uy áp dưới biển sâu, uy lực của hỏa trụ đang cuồn cuộn đến này càng thêm kinh người, phong hỏa to lớn đánh thẳng vào mặt Tô Dật và Hư Trần, thời điểm hai người lại cúi đầu lần nữa, yêu thú hung hãn đã xông tới trước người bọn họ!

- Grào!

Thú đồng đáng sợ biến thành một mảnh huyết hồng, Tô Dật và Hư Trần có thể rõ ràng trong ánh mắt đục ngầu kia chính hình bóng hai người, yêu thú xòe móng vuốt to lớn như thiên địa phủ đầy lân phiến ra, chậm rãi vươn đến chỗ hai người Tô Dật và Hư Trần.

Giờ khắc này sóng lửa đỏ bừng bên trong không gian, tựa như ngưng kết lại, một cơn gió không biết tên thổi qua trán Tô Dật và Hư Trần, làm sợi tóc tung bay.

Bên trong hơi thở của yêu thú vẫn đang phun trào ra hỏa diễm, bên trên mỗi một cái lân phiến tràn đầy hỏa quang ánh lên tia chớp sáng chói, thế nhưng so sánh với sự dao động mãnh liệt lúc trước, quả thực yêu thú đã yên tĩnh đi không ít!

- Xoẹt!

Xuyên thấu qua không gian vặn vẹo trước người và vết nứt đen nhánh che kín bốn phía, Tô Dật có thể cảm giác được yêu thú đang muốn tiếp cận hắn.

Bên trong con mắt huyết hồng, có một đạo ánh mắt ấm áp chầm chậm chảy ra, thậm chí trong lòng Tô Dật có một cái cảm giác, yêu thú muốn nói cái gì đó với hắn.

- Nó đang làm gì vậy?

Ánh mắt Hư Trần rung động, dưới cái nhìn của hắn cảnh tượng như vậy rất là quỷ dị.

Tô Dật lắc đầu, thời điểm định đến gần yêu thú, bước chân nhẹ nhàng bước về phía trước, thì âm thanh gào thét ở phương xa truyền đến khiến yêu thú lại gầm lên một lần nữa!