Chương 2313
Vừa mới nói xong, Hỏa Lân Thiên Cực Thú từ trên bầu trời hạ xuống, nhất thời hóa thành một lão giả có mái tóc dài màu đỏ xuất hiện ở phía sau Tô Dật.
Ánh mắt hơi khép, tinh quang lấp lánh, cho dù là cường giả vạn năm như hắn cũng cảm thấy kinh người với năng lượng hỏa thuộc tính hùng hồn trước mắt.
- Ngao rống!
Phương xa, âm thanh thú minh gấp gáp lại vang lên lần nữa, Hỏa Lân Thiên Cực Thú đánh giá Tô Dật, lại giương mắt nhìn phương xa một chút.
- Hưu!
Sau khi tính toán xong, Hỏa Lân Thiên Cực Thú liền vung bàn tay gầy guộc lên, đột nhiên một đạo hỏa mang bắn lên trời!
Ánh mắt Thiên Cực Thú lập tức chớp động, quát lên một tiếng lớn, toàn thân phun trào ra năng lượng yêu tộc khủng bố, xuyên thấu qua Hỗn Nguyên Cổ Chung tràn đầy vết rách, truyền vào bên trong cơ thể Tô Dật!
- Cái uy áp này!
Khi tới gần Tô Dật, Hỏa Lân Thiên Cực Thú mới cảm giác được uy áp hiển hách của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công quanh thân Tô Dật.
Trong thiên hạ này, người có thể khiến cho thú hồn của một vị cường giả Yêu tộc vạn năm chấn động, còn có thể là ai!
- Ầm!
Kình phong nhập thể, thanh âm thanh thúy vang vọng bên trong tạng phủ Tô Dật, Tô Dật thân thể gầy yếu nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng, chỉ là lúc này đã không có chút huyết sắc.
Da thịt màu tuyết trắng lộ ra một tia bệnh trạng, đây là dấu hiệu sinh mệnh hấp hối.
Từ bên trong u ám choáng váng tỉnh lại, Tô Dật cố nén đau nhức kịch liệt đánh giá hỏa văn dày đặc trên thân thể.
Vô số huyết nhục xoay tròn lên, như là lân giáp, cảnh tượng giật mình này khiến Tô Dật tỉnh lại trong nháy mắt.
Thái Hư thần hải bởi vì có năng lượng của Thiên Cực Thú lại tràn đầy lần nữa, năng lượng hỏa diễm trong hai tay hừng hực lao nhanh.
Đây là lần nếm thử cuối cùng.
Là một lần cuối cùng Hỏa Lân Thiên Cực Thú thủ vững, cũng là một cơ hội cuối cùng của Tô Dật!
Trong một nháy mắt ngắn ngủi, quang đoàn bên trong Cổ Chung càng ngày càng nóng bỏng, tiếng vang kỳ dị ào ào vang vọng.
- Âm vang!
Rốt cục Cổ Chung không chịu nổi gánh nặng, hóa thành vô số điểm sáng phiêu tán đầy trời.
Lúc này không gian lại ba động lần nữa, không gian lớn như vậy cũng bắt đầu vặn vẹo, vô số gợn sóng dập dờn mà ra!
Ánh lửa một kích cuối cùng tỏa ra khắp nơi, trong nháy mắt hai cỗ năng lượng khổng lồ đánh vào nhau phía trên Hỏa Trấn Thiên Thạch đã sắp sửa ảm đạm.
- Ầm ầm!
Bên trong không gian, âm thanh trầm đục to lớn nhanh chóng khuếch tán.
Rất nhanh, Hồng Hà sơn cốc vì đó mà run lên, dùng mắt trần cũng có thể thấy được sóng lửa trực tiếp cắt sơn cốc ra.
- Ầm ầm!
Không đến một hơi, sơn cốc giống như bị cắt chém lõm xuống phía dưới, bên trong không gian khốc liệt, ngay cả sơn cốc cũng biến thành một vùng phế tích!
- Thành công rồi sao...
Xích Phi Hồng đứng bên trong Thiên Nguyên yêu hồn, phun ra một ngụm tiên huyết, thoi thóp ngã trên mặt đất, ngây ngốc nhìn không trung cuồng bạo, dần dần ngất đi.
- Vẫn không thành công sao?
Hỏa Lân Thiên Cực Thú đứng sau lưng Tô Dật, tất cả năng lượng đã phun ra giống như hồng thủy, cũng đã dầu cạn đèn tắt, không biết trước người xảy ra biến hóa như thế nào.
- Hô hô!
Lúc này, Tô Dật tận mắt nhìn thấy bí văn trên Hỏa Trấn Thiên Thạch tiêu tán, Trấn Thiên Thạch gần như không còn giãy dụa, chỉ có một ngọn lửa cuối cùng ở bên trong là vẫn không chịu dập tắt!
- Cuối cùng vẫn thất bại sao?
Khóe miệng Tô Dật khẽ động.
Không chỉ có Hỏa Trấn Thiên Thạch, thương thế Tô Dật cũng mười phần thảm liệt!
Chống đỡ bàn tay chảy đầy máu tươi, trong lòng bàn tay hiện ra xương trắng khiến tâm hồn người ta run rẩy.
Kinh khủng hơn vẫn là thân thể cùng da thịt, cho dù có Kim Cương chi thể hộ thân, Nguyên Dương Thiên Long Cốt cũng đã hoàn toàn bại lộ trong không khí, mảng lớn máu thịt trên lồng ngực bị thiêu hủy, trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét lẹt, mười phần đáng sợ!
- Xuy xuy!
Kinh mạch bên trong cơ thể Tô Dật bắt đầu chậm rãi héo rút lại giống như là dây leo bị nhiệt độ cao thiêu đốt co quắp vào với nhau.
Bên trong Thái Hư thần hải, Huyền Linh hỏa tinh cũng đã ngừng công kích, thần hải rỗng tuếch lộ ra vẻ trống rỗng!
Yên tĩnh, làn gió chầm chậm xẹt qua gương mặt.
Tất cả bão táp trong thiên địa đều lâm vào yên lặng.
Ngọn lửa bay tán loạn bên trong sơn cốc đổ nát, Tô Dật một chân đứng thẳng, một cái chân khác còn hãm sâu ở trong đất bùn, mỗi khi hô hấp một lần là một ngụm máu lớn từ khóe miệng chảy xuống.
Hai tay không sờn lòng cầm Hỏa Trấn Thiên Thạch, mà Hỏa Trấn Thiên Thạch cũng giống như là chiến sĩ phát ra ánh sáng long lanh sau cùng.
Đến trình độ này, chính là xem ai còn có thể chống đỡ được.
Thắng bại ở trong một hơi thở.
Không ai muốn thất bại cả, chỉ sợ trong lòng Hỏa Trấn Thiên Thạch cũng sẽ buồn bực, làm sao lại có nhân loại cường ngạnh như thế.
Tu vi thấp thì thôi, lại còn muốn dùng uy áp Nguyên Tông cảnh, lực lượng mạnh mẽ trấn áp!
- Xuỵt!
Một tia nguyên khí cuối cùng ở bên trong cơ thể di động tới bàn tay, toàn bộ ánh sáng trên Tô Dật đã tiêu tán, nhìn ánh sáng bao bọc phía trên bàn tay, trong lòng Tô Dật rung động không thôi.
- Ngao rống!
Thời điểm hai chữ nhận mệnh hạ xuống trong tim Tô Dật, thì phía trên trời cao xuất hiện thần quang chiếu rọi, một cái bóng đen bao phủ thiên địa nhanh chóng đánh tới.
Trong ánh mắt mê man, Tô Dật mơ hồ trông thấy một đôi mắt hung hãn đỏ lử, tiếng gào thét nổ vang trên bầu trời như kinh lôi, trảo ấn sinh ra gió, từ phía xa có một cơn lốc kinh khủng màu đen lại đánh tới lần nữa.
- Ầm ầm!
Hai cánh to lớn bao phủ trên đỉnh đầu Tô Dật, đây chính là yêu thú Tiểu Lân trước đó.
Tô Dật ngước nhìn Tiểu Lân từ bên ngoài sơn cốc chớp nhoáng đánh tới, khóe miệng hiện lên ý cười, nói khẽ:
- Ngươi cũng tới trợ lực cho ta sao? Hảo huynh đệ!
Trong vô hình, Tô Dật đã coi con yêu thú dẫn hắn tiến vào Hồng Hà sơn cốc như tiểu huynh đệ của mình.
Tiểu Lân ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể khổng lồ tựa như ngọn núi màu đen, nhìn Hỏa Lân Thiên Cực Thú một chút, rồi lại nhìn sang Tô Dật.
Đột nhiên bốn chân bành trướng, bốn đạo năng lượng hỏa thuộc tính Yêu Vực cảnh vô cùng kinh khủng từ trong thân thể to lớn của Tiểu Lân đánh xuống.
- Phanh!
Cùng lúc đó, một viên Hỏa Trấn Thiên Thạch nho nhỏ từ trong miệng Tiểu Lân phun ra, mang theo máu huyết, nhanh chóng tiến vào cơ thể Tô Dật.
- Ông!
Tinh thể vào lòng, năng lượng nóng bỏng phun trào ra toàn thân, trong nháy mắt, mỗi một cái tế bào của Tô Dật giống như sống lại, bên trong Thái Hư thần hải như có mặt trời thiêu đốt, óng ánh rạng rỡ.
- Uống!
Nhiệt khí từ trong cổ họng Tô Dật tràn ra, lúc này Tô Dật như có được lực lượng thiên quân, hai tay nóng hổi như bàn ủi cầm thật chặt Hỏa Trấn Thiên Thạch.
- Ầm!
Rốt cục Hỏa Trấn Thiên Thạch cũng khuất phục.
Nương theo một tia lửa cuối cùng dập tắt, vô số tinh thể nhỏ bé bay ra không trung, đều bị Tô Dật hấp thu!
Trong chốc lát, một lượng lớn năng lượng hỏa thuộc tính xông vào bên trong cơ thể Tô Dật, bên trong thân thể giống như củi mục gặp mùa xuân, kinh mạch mở rộng, linh thức tràn đầy.
Năng lượng vô cùng vô tận làm cho Tô Dật bị ánh sáng chói lọi đến cực điểm bao vây, hai tay lướt ngang trên không, đột nhiên cả bầu trời bị phủ lên một màu hỏa hồng.
Thần vân dày đặc, hào quang vạn dặm!
Lúc này, Tiểu Lân cũng đã hóa thành hình người, bị kình khí của Tô Dật hung hăng thổi bay, Hỏa Lân Thiên Cực Thú ở một bên nhanh tay lẹ mắt, dùng một tay ôm lấy nó vào lòng.
- Tiểu Lân!
Âm thanh hư nhược của Hỏa Lân Thiên Cực Thú nhanh chóng truyền vào trong tai Tô Dật.
Nghe thấy tiếng la, Tô Dật không để ý cơ thể còn chưa triệt để phát tiết xong năng lượng hỏa thuộc tính, liền vọt tới bên người Thiên Cực Thú, ánh mắt dao động!
- Viêm Lân!
Thiếu niên đã lâu không gặp lại xuất hiện ở trước mắt Tô Dật.