Chương 2317
Trong con mắt đen nhánh của Tô Dật tràn ngập vẻ nghiêm nghị, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Viêm Diệt Thiên, khóe miệng hơi cong lên.
- Viêm Điện Tôn, chẳng lẽ cứ có khí tức Kim Long, đều là người xấu sao. Bây giờ các ngươi còn có thể an ổn đứng ở chỗ này, đều là do yêu thú mà các ngươi xem thường bảo vệ đó!
- Yêu thú?
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên nhất thời lóe lên, như có điều suy nghĩ nhìn Tô Dật.
Đột nhiên, nhìn thấy Viêm Lân trên tay Tô Dật, Viêm Diệt Thiên giống như hiểu được chút cái gì, im lặng không nói.
Nhưng mà lời nói của Tô Dật lại khiến các Chí Tôn cường giả Lôi Viêm thánh điện đau nhói.
Tất cả Chí Tôn cường giả ở đây đều nhíu mày một cái, vậy mà tiểu tử không đến hai mươi tuổi này, nói chuyện lại khó nghe như thế.
- Tiểu tử kia, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa!
- Nói láo, làm sao Lôi Viêm thánh điện ta lại đến mức cần một yêu thú bảo vệ, tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng thể hiện cá tính ở đây!
- Tô Dật, đến tột cùng thì phía dưới xảy ra chuyện gì?
Viêm Diệt Thiên cau mày, thấp giọng đi đến bên người Tô Dật.
Dứt lời, ánh mắt dần dần dời xuống, rơi vào trên người Viêm Lân chồng chất vết thương, đầu tóc rối loạn phối hợp với máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Quả nhiên Viêm Lân vẫn luôn ở phía dưới Phù Đồ Hỏa Hải, ánh mắt Viêm Diệt Thiên hiện lên một chút ánh sáng nhỏ không thể thấy, chợt nhìn Tô Dật nói ra:
- Ngươi mang theo Viêm Lân đi về Thánh Điện nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại giao cho ta!
Tô Dật cười lạnh, lắc đầu, chợt nhìn về phía Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc, ánh mắt hai nữ bên cạnh cũng trở nên lạnh lẽo.
Chỉ cần Tô Dật vừa ra, tự nhiên bọn họ sẽ nghe theo Tô Dật như thiên lôi sai đâu đánh đó.
- Đi thôi! Viêm Điện Tôn, có một số việc sau này ta sẽ nói với ngươi rõ ràng!
Tô Dật nhẹ nhàng nói.
Đột nhiên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua các khuôn mặt đã từng bắn ra sát cơ, trong mắt Tô Dật đầy sự uy nghiêm lạnh lùng, thân ảnh chớp động, nháy mắt liền biến mất tại chỗ.
- Viêm Điện Tôn, chúng ta dẫn hắn đi tới chỗ Hư Trần trước!
Ánh mắt Lam Xúc Liên hơi động, cùng Độc Cô Vũ Mặc đi theo thân ảnh Tô Dật.
- Xoạt!
Bỗng nhiên, mấy chục đạo thân ảnh Chí Tôn cường giả xuất hiện ở trước người Tô Dật, ngăn hướng đi lại.
Phù văn huyền ảo phun trào phía chân trời, lời nói lạnh lẽo chậm rãi rơi xuống:
- Tiểu tử, hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện ngươi không thể đi!
- Không sai, ngươi tự tiện xâm nhập cấm địa Thánh Điện ta, đến tột cùng có được chỗ tốt gì!
- Còn có tiểu tử thú nhân này nữa, đến tột cùng các ngươi đã làm gì ở phía dưới cấm địa, nói!
Ba tiếng khảo vấn liên tục vang vọng quanh không trung, vô số ánh mắt cường giả trẻ tuổi ở chỗ rất xa cũng rung động theo.
Không ai từng nghĩ tới, thanh niên mới vừa rồi còn được Chí Tôn cường giả đồng tâm hiệp lực bảo vệ, lập tức trở thành trung tâm chỉ trích!
- Ầm ầm!
Lúc này, sắc mặt Tô Dật đã khôi phục được một chút huyết sắc, dùng tâm thần dò xét, những người gây khó dễ trước mắt hắn đều là cường giả Nguyên Vực cảnh trở lên.
Đột nhiên trong lòng Tô Dật buồn bực, tay trái đỡ Viêm Lân, tay phải hiện ra ánh sáng nguyên khí, cự long hỏa thuộc tính nhanh như thiểm điện, từ trong lòng bàn tay lao ra.
Ánh lửa ngút trời, tiếng gầm gừ hạ xuống, nguyên khí hóa thành thú ảnh to lớn bắn vọt mà ra!
- Ầm ầm!
Hỏa Long mở đường, trong chốc lát cơn bão lửa vô song xen lẫn khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bao phủ cả bầu trời.
Sóng nhiệt hung dữ khủng bố, khiến mấy tên cường giả Nguyên Vực cảnh ngăn lại cau mày, dưới chân nhanh chóng di chuyển, tránh né ra.
Trong nháy mắt, một ngọn núi mô hình nứt vỡ, đá vụn vương vãi, tro bụi bay tứ tung!
- Xoẹt!
Lại nhìn về phía Tô Dật, ánh lửa quanh quẩn thân thể, bóng người đã ở bên ngoài ngàn mét.
Nơi xa, vẻ mặt Tô Dật vô cùng suy yếu, nhưng trong hai con ngươi lại có lãnh ý vô cùng thâm thúy, hắn không có quay đầu lại, mà hướng về phía Lôi Viêm thánh điện đi tới.
Đám người sợ hãi thán phục, tất cả cường giả ở đây thấy vậy càng kinh ngạc.
Tiểu tử này ra khỏi biển lửa, tùy ý đánh một chiêu, lại có uy năng hủy thiên diệt địa như thế!
- Hỗn trướng!
Chí Tôn cường giả cản đường tận mắt nhìn thấy tất cả, vừa khiếp sợ vừa có chút khó tin.
Tô Dật đi xa, họ cũng không có ngăn hai nữ còn lại, để mặc cho Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc đuổi theo.
- Ta đã nói rồi, về sau ta sẽ cho tất cả trưởng lão một lời giải thích!
Viêm Diệt Thiên giận dữ hét lên một tiếng, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Đám người cùng nhau nhìn về phía thân ảnh Tô Dật đã đi xa, nhưng tàn ảnh vẫn còn lưu lại trong không khí, thân thể Viêm Diệt Thiên không tự chủ được có chút run rẩy.
Vừa rồi Tô Dật đầy vết máu loang lổ, nhưng khi đối mặt Chí Tôn cường giả của Thánh Điện, vậy mà không có chút e ngại nào.
Tiện tay đánh một chiêu lại lộ ra cảnh giới cao đến dọa người, phần dũng khí cùng tu vi này không thể không khiến người ta kinh ngạc.
- Chẳng lẽ tiểu tử kia đã đến Nguyên Vực cảnh?
Trong đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy của Viêm Diệt Thiên, lập tức nổi lên một vệt chờ mong khó có thể phát hiện.
Bầu trời Phù Đồ Hỏa Hải lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại Chí Tôn cường giả tức giận.
Những thanh niên cường giả tụ tập ở mấy ngọn núi phía xa càng kinh ngạc đến nghẹn ngào.
Quả thực là Tế Hỏa Đại Điển lần này quá mức thần kỳ, Hư Trần vào biển, Tô Dật xuất hải.
Từ lúc nào mà Phù Đồ Hỏa Hải nhà mình biến thành chỗ có thể tùy ý ra vào vậy?
Lúc này, vô số ánh mắt ao ước thở dài đều nhìn qua Tô Dật lăng không mà đi, không một người nào còn dám nhìn thẳng vào Tô Dật.
Thậm chí một số võ giả tới gần, chỉ thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Dật, đã cảm giác được một cỗ uy áp bá đạo không gì sánh kịp.
Ánh mắt rung động, khó mà tiêu tan.
Tô Dật bình tĩnh, đi vào trong phòng Hư Trần, dưới sự chỉ dẫn của Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc, lúc này một ít trưởng lão đã rời khỏi phòng.
Tô Dật ngồi ở bên cạnh Hư Trần, nhanh chóng đặt Viêm Lân xuống.
Thấy Tô Dật nghiêm túc, Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc sau lưng cũng không dám nói một câu nào.
- Các ngươi không cần khẩn trương, ta rất khỏe, vị này một người là nhị ca của ta, một vị là Tam ca của ta, làm phiền các ngươi giúp ta chăm sóc họ!
Lam Xúc Liên nhẹ gật đầu, nàng ở bên trong Linh Bảo Các đã sớm nghe nói Tô Dật đã kết bái với Thánh Hỏa.
Chỉ là ai cũng chưa từng nghĩ tới, tam ca Viêm Lân của hắn cũng ở phía dưới Phù Đồ Hỏa Hải, hình như ngay cả Hư Trần cũng không biết.
Sau khi dò xét khí tức tu vi Viêm Lân một chút, ánh mắt Lam Xúc Liên bỗng nhiên sáng lên.
Yêu Tông cảnh trẻ tuổi, đặt ở bất kỳ một cái tông môn nào cũng sẽ là Chí Tôn nhân kiệt!
Khác biệt với Lam Xúc Liên chính là, ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc vẫn một mực chú ý Tô Dật.
- Ngươi còn khỏe chứ?
Mắt Độc Cô Vũ Mặc hơi động, nhìn xem Tô Dật đầy vết máu loang lổ, da thịt trên cánh tay và lồng ngực có nhiều chỗ bị lật ra, nhìn vô cùng kinh khủng.
Tô Dật hít sâu một hơi, cố nén thân thể đau nhức kịch liệt, từ bên trong túi không gian xuất ra hai bình linh dịch giao cho Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc, thấp giọng nói ra:
- Ta rất tốt, nhưng ta cần rời đi mấy ngày! Các ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho bọn họ!
Độc Cô Vũ Mặc tiếp nhận linh dịch, khéo léo gật đầu.
Cho dù nàng có vô số nghi vấn giống như Lam Xúc Liên, nhưng nhìn bộ dạng Tô Dật như vậy, nàng cũng không hỏi một câu.