← Quay lại trang sách

Chương 2321

Tô Dật hít sâu một hơi, lập tức ngưng kết thủ ấn, chậm rãi thu liễm nguyên khí.

Dò xét nguyên khí trong cơ thể lại chảy xiết như trường giang đại hà một lần nữa, Thiên Nguyên yêu hồn càng là hừng hực như mặt trời, ánh sáng loá mắt, xem ra nội thương trong Phù Đồ Hỏa Hải cũng đã phục hồi như cũ.

- Không tồi, tiểu tử ngươi từ trong Phù Đồ Hỏa Hải đi ra, lúc này mới qua bao lâu, đã gần như khôi phục hoàn toàn!

Xích Phi Hồng cũng ở một bên trợn trắng mắt, rõ ràng là nói Tô Dật được một tấc lại muốn tiến một thước!

Lúc này, Thôn Thôn hóa thành một cái bóng đen xông vào trong ngực Tô Dật, thân mật nói:

- Chủ nhân, người thật là lợi hại! Biển lửa phía dưới sâu như vậy, mà chủ nhân vẫn đi xuống được! Ta suýt chút nữa thì tắt thở rồi! May mà có tiểu Kim tử chăm sóc ta!

- Tiểu Kim tử?

Tô Dật theo ánh mắt Thôn Thôn, nhìn về phía Tuyết Hồng Lâu.

Lúc này, Tuyết Hồng Lâu anh tuấn bất quần, ánh mắt nhìn về phía Thôn Thôn vô cùng ôn nhu, chỉ nghe Tuyết Hồng Lâu giải thích với Tô Dật.

Trước đó, Thôn Thôn trọng thương, Tuyết Hồng Lâu mang Thôn Thôn đi, dùng lực lượng Kim Trấn Thiên Thạch thay Thôn Thôn chữa thương.

Ở trong ký ức của Trấn Thiên Thạch, Tuyết Hồng Lâu cũng dần dần nhớ lại thời gian cùng Thôn Thôn đi Mã Thiên Nhai, lưu lạc Thiên Man, cuối cùng bạn già gặp nhau, tự nhiên vô cùng ôn nhu.

Tô Dật nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu mượt mà của Thôn Thôn, như bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng nói ra:

- Hình như tu vi người bạn tốt của ngươi cũng có biến hóa thì phải?

Lúc này, Thôn Thôn và Xích Phi Hồng cũng bắt đầu điều tra khí tức biến hóa của Tuyết Hồng Lâu.

Tuyết Hồng Lâu khẽ gật đầu, cười nói:

- Nhờ có Thôn Thôn, ta cũng hiểu ra cách vận dụng Trấn Thiên Thạch, đoán chừng qua mấy ngày thời gian nữa, ta có thể đột phá đến Nguyên Tông cảnh!

Tô Dật cười ha ha, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tuyết Hồng Lâu, nói khẽ:

- Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, thế gian này hẳn là có bảy viên Trấn Thiên Thạch, bây giờ hai người chúng ta đã có ba viên, sau này ngươi tu hành sẽ chỉ càng thêm bằng phẳng, đăng lâm võ đạo đỉnh phong, say nhìn núi sông!

Nghe vậy, trong con ngươi trầm tĩnh như nước của Tuyết Hồng Lâu cũng không nhịn được hiện ra vẻ kích động, chiến ý bành trướng, khí lưu lượn vòng.

- Thế nhưng tiểu tử này, bây giờ ngươi đang ở địa bàn của người ta, lại đoạt được Hỏa Trấn Thiên Thạch. Mặc dù đây vốn là vật của ngươi, nhưng chỉ sợ đám người kia không có dễ nói chuyện như vậy đâu!

Xích Phi Hồng nhắc nhở nói.

Nghe vậy, cảm giác hào hùng trong lòng Tô Dật cũng trở nên yên tĩnh lại rất nhanh, bên trong đôi mắt thâm thúy lướt qua một tia ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Đã như vậy, liền đi nói rõ ràng với Viêm Diệt Thiên! Muốn cầm, cũng phải dựa vào bản lãnh!

Nhất thời, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu lại trở về trong phòng Hư Trần một lần nữa.

Trải qua hai ba ngày điều dưỡng, Hư Trần và Viêm Lân cũng đã tỉnh lại, trông thấy Tô Dật, ba người đều kích động không thôi.

- Nhị ca, tam ca!

Tô Dật vui vẻ ra mặt, cảm xúc trong lòng dâng lên, giống như lại trở về một năm diễn ra Thánh Võ Đại Hội.

Tô Dật nhìn Viêm Lân, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bây giờ bên trong vẻ tà mị của Viêm Lân mang theo mấy phần dã tính tự nhiên mà thành, một mái tóc dài càng tăng thêm mấy phần mị lực.

Nhìn thấy Tô Dật, Viêm Lân lại khôi phục bộ dạng xấu hổ lúc trước.

- Tứ đệ... may mà phía dưới biển lửa, nhờ có ngươi!

Viêm Lân thấp giọng nói.

Tô Dật giơ tay, bên trong con ngươi phun trào tinh quang, nói:

- Huynh đệ một nhà, cần gì nói những lời kia!

- Đúng vậy, Viêm Lân, không nghĩ tới ngươi vẫn luôn ở dưới Phù Đồ Hỏa Hải, vậy mà khiến cho ta tìm hoài!

Hư Trần cười ha hả vỗ vỗ bả vai Viêm Lân, khí tức Yêu Tông cảnh phun trào mà ra, khiến mọi người ở đây đều giật mình.

- Ai da, tiểu tử ngươi hoặc là không xuất thủ, nếu xuất thủ chính là đại chiêu!

Hư Trần kinh ngạc, lực lượng vô song của Viêm Lân càng làm cho hai mắt Hư Trần tỏa sáng.

Trong nháy mắt, Viêm Lân thành tiêu điểm ở đây, từ trước đến nay tính cách nội liễm trầm ổn khiến hắn hơi có chút ngượng ngùng.

- Nhị ca, có một số việc ta đang muốn nói với ngươi!

Sắc mặt Viêm Lân trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Hư Trần.

Đột nhiên Viêm Lân mang chuyện Phù Đồ Thiết Lệnh chính là mảnh vỡ Hỏa Trấn Thiên Thạch nói ra, về phần dưới đáy biển lửa có Hỏa Trấn Thiên Thạch, Viêm Lân không có nói ra ở trước mặt mọi người.

Nghe vậy, Hư Trần đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp theo ngẩng đầu lên nhẹ nhàng lắc lắc, thấp giọng nói:

- Dù sao ta cũng không thèm để ý mấy cái đồ vật này, chỉ sợ sư tôn của ta sẽ cực kỳ thương tâm thôi!

- Đánh rắm! Tiểu tử ngươi nghĩ ta nhỏ mọn như vậy sao? Ngươi tự ý nhảy xuống nước! Lão tử còn không có mắng ngươi, ngươi lại ở sau lưng nói xấu ta phải không!

Bên ngoài cửa vào, có một đạo thanh âm bá đạo tuyệt luân vang vọng quanh không trung, nhanh chóng truyền đến.

- Sư tôn!

Mắt Hư Trần lóe lên tinh quang, trái tim nhanh chóng vọt lên tới cổ họng, giật mình một cái liền từ trên giường đứng lên.

Lúc này, Viêm Diệt Thiên một thân một mình đi vào trong phòng, đám người Lam Xúc Liên và Tuyết Hồng Lâu thấy thế cũng thức thời lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba huynh đệ Tô Dật và Viêm Diệt Thiên.

Viêm Diệt Thiên bệ vệ, một thân bắp thịt cường tráng, mắt hổ sáng ngời nhìn Hư Trần, khóe miệng hơi cong lên:

- Nói đi, sao không nói tiếp nữa?

- Sư tôn!

Vẻ mặt Hư Trần biến thành đau khổ, chợt hướng về phía Tô Dật ném đi tín hiệu cầu cứu.

- Viêm Điện Tôn...

Tô Dật chuẩn bị giảng hòa, chỉ thấy Viêm Diệt Thiên làm một cái động tác im lặng, vô số hỏa diễm xoay tròn trên bàn tay, tấm lụa hỏa diễm to lớn dựng thành một cái không gian độc lập ở bên trong phòng.

Thấy tình hình này, ba huynh đệ Tô Dật đồng thời nhăn mày lại, xem ra Viêm Diệt Thiên muốn nói chuyện cùng mình.

- Ngươi đã triệt để luyện hóa Hỏa Trấn Thiên Thạch rồi?

Sau khi xác nhận quanh không trung không có ai nhìn trộm, Viêm Diệt Thiên mới liếc mắt nhìn qua Tô Dật, câu nói đầu tiên đã nặng như thế.

Viêm Diệt Thiên đi thẳng vào vấn đề, tự nhiên Tô Dật không thể tránh né, nặng nề gật đầu.

Chỉ hai câu nói đơn giản, đã khiến Hư Trần và Viêm Lân câm như hến, Trấn Thiên Thạch, đây chính là bí mật chí cao chỉ có thế gia mới biết.

Kim Trấn Thiên Thạch, cũng đủ để cho các thế gia ngươi tranh ta đoạt mấy chục năm, huống chi là Hỏa Trấn Thiên Thạch cũng lợi hại như thế?

Lập tức, chỗ sâu trong đồng tử Viêm Diệt Thiên dâng lên một tia chấn kinh, kinh ngạc nói:

- Ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng thì phía dưới có đồ vật gì?

Tô Dật chầm chậm ngồi xuống, lại đánh ra một đạo Hỗn Nguyên yêu khí, bổ sung lên không gian cấm chế của Viêm Diệt Thiên.

Không đến nửa canh giờ, sự tình Hỏa Lân Thiên Cực Thú ở phía dưới biển lửa vì Lôi Viêm thánh điện hi sinh và Trấn Thiên Thạch ở dưới Lôi Viêm thánh điện vài vạn năm đều được nói ra.

Viêm Diệt Thiên nghe Tô Dật nói xong, có chút ngơ ngác, thân thể ngồi trên ghế dựa, thẫn thờ thật lâu.

- Viêm Điện Tôn, những chuyện nên nói ta đều đã nói, nếu như ngươi còn muốn dựa dẫm vào ta lấy đi Hỏa Trấn Thiên Thạch, Tô Dật ta sẽ phụng bồi!

Nói xong, sát cơ của Tô Dật tràn ra, trong mắt hiện lên hàn quang, một cỗ khí tức hồng hoang bàng bạc càn quét không gian.

Bỗng dưng, Viêm Diệt Thiên cười khổ một tiếng, nhìn về phía Hư Trần, nói:

- Trần Nhi, Hỏa Lân Thiên Cực Thú ngược lại là ân nhân của Thánh Điện chúng ta!

Hư Trần nhẹ gật đầu, nghĩ đến việc Hỏa Lân Thiên Cực Thú ở thời khác cuối cùng vẫn cứu vớt Thánh Điện, trong lòng hắn cũng rất cảm kích, tim đập nhanh.