← Quay lại trang sách

Chương 2330

Thời điểm Tư Không Tàng Tinh và Mạc Ngâm Vũ nhìn về phía Tô Dật báo cáo kết quả trận chiến này, hai con ngươi đều phát sáng.

Không ai từng nghĩ tới, tối nay sẽ có biến hóa kinh thiên động địa như vậy!

Thần Hổ vẫn diệt, Thái Thanh dương danh Thiên Man!

Không ngờ cuộc chiến này lại nhẹ nhàng vui vẻ như thế.

Tốc độ cực nhanh, cường độ cực đại, đều vượt qua tưởng tượng của mọi người ở đây.

- Thiên kiêu vương vô địch! Thần thú vô địch!

- Loạn vực chi vương, vô địch Thiên Man!

- Chiến tích hôm nay lấy Tô tông chủ dẫn đầu, sau này trên dưới Thái Thanh môn gặp Tô Dật như gặp Tư Không Tàng Tinh ta!

Tiếng gầm càn quét thiên địa, ánh mắt mấy chục vạn cường giả tràn đầy nhiệt huyết nhìn về phía Tô Dật, nhìn vị thiên vương kiêu hùng này, ai cũng không nghĩ tới, Tô Dật chỉ có hai mươi tuổi!

Tất cả tổ diệt hổ sáu người đều vây quanh Tô Dật, sau lưng là Thôn Hoang Kinh Thiên Thú được bí văn bao phủ, ánh sáng thần thánh tỏa ra bốn phía, uy áp kinh khủng làm cho ở đây tất cả mọi người cảm thấy làn da mát lạnh!

Tư Không Tàng Tinh và Mạc Ngâm Vũ vượt qua đám đông, vẻ mặt hai người đều kích động, mặt đỏ tới mang tai nhìn Tô Dật, tranh nhau hồi báo tình hình chiến đấu.

Trong mắt Tư Không Tàng Tinh hiện ra vẻ phóng khoáng và vui vẻ chưa bao giờ có, có lẽ chiến tích hôm nay cũng là một trang nổi bật nhất trong cuộc đời luyện võ của lão.

- Tô tông chủ, Thượng Quan Tuyệt Hổ đâu?

Mạc Ngâm Vũ nhíu lông mày nói, sau đó khẩn trương nhìn về phía Tô Dật.

Ánh mắt Tô Dật có chút lười nhác, thậm chí có thể nói là rời rạc, cho dù quanh không trung ồn ào như thế nào, nội tâm Tô Dật cũng giống như nước đọng, không có chút gợn sóng nào.

Ánh mắt thâm thúy chậm rãi quét nhìn Thần Hổ môn tựa như phế tích ở giữa sân, trên trăm tên tuyệt đỉnh cường giả còn sống đã từ bỏ chống cự, thẫn thờ ngồi bệt ở trên mặt đất, mặt xám như tro.

Tô Dật đánh giá những người này, hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng, nói:

- Thượng Quan Tuyệt Hổ đã chết! Thần Hổ môn bị trừng phạt đúng tội, không thể tha thứ! Sự tình còn lại ở nơi này giao cho Tư Không môn chủ và Mạc môn chủ!

Lời nói rơi xuống, mọi người nghe thấy Thượng Quan Tuyệt Hổ đã chết, trên không trung bộc phát ra tiếng hoan hô giống như sóng thần, tiếng gầm thét rung trời, năng lượng điên cuồng dập dờn quanh không trung.

- Sưu sưu!

Chỉ một thoáng, võ giả Thái Thanh và Ngâm Vũ cung ở bốn phía nhao nhao bắn ra nguyên khí đầy trời, ánh sáng xuyên qua chân trời, Thần Hổ môn lại sáng như ban ngày một lần nữa!

Đêm nay, Thần Hổ môn không ngủ, ngày mai Thiên Man gió nổi mây vần!

Một cái thế lực nhị lưu thua kém Thần Hổ môn, lại có thể tiêu diệt Thần Hổ môn?

Đây là kỳ tích võ đạo, đám võ giả luôn luôn bị Thần Hổ môn chèn ép có thể không vui mừng sao.

Từng đạo uy áp mênh mông phá không mà ra, gió bão vô song hình thành một cái không gian gió xoáy hung mãnh ở phía trên phế tích, che khuất bầu trời, ánh sáng khiếp người!

- Thôn Thôn! Đi thôi!

Khuôn mặt Tô Dật trầm tĩnh, tâm thần nhanh chóng thả ra.

Lôi vân song đồng của Thôn Hoang Kinh Thiên Thú hơi dao động, bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi xuống, thân thể khổng lồ giống như liên kết với hư không, chậm rãi nâng Tô Dật lên.

Tô Dật đứng ở trên bàn tay Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, hai con ngươi ngưng lại, lạnh lùng liếc nhìn chân trời, chỉ thấy ở chỗ rất xa có hai mươi bốn đạo uy thế kinh khủng dần dần ẩn nấp, Tô Dật biết đó chính là cường giả Lôi Viêm thánh điện tham gia lần này.

Thần Hổ môn chưa yên ổn, cường giả Thánh Điện cần phải nấn ná lại mấy ngày.

- Chủ nhân, đi nơi nào?

Giọng nói của Thôn Thôn tựa như lôi đình, vừa mới phát ra, liền lấn áp tất cả những tiếng gầm ở đây.

- Đi đâu cũng được, miễn là ở Thần Hổ đại lục!

Tô Dật ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lướt qua Tuyết Hồng Lâu và đám người Hư Trần, không biết tại sao, trong lòng tràn đầy cảm giác đắng chát, không nói câu nào liền thu hồi ánh mắt.

- Ngao rống!

Thôn Thôn vô thức gật đầu, đột nhiên thét dài một tiếng, trong nháy mắt không gian rung động, vỡ tan.

Âm thanh không gian nổ vang tựa như kinh lôi xuyên thấu chân trời, Thôn Thôn hóa thành một tia chớp hướng thẳng về phương xa mà đi!

- Tô Dật làm sao vậy?

Lam Xúc Liên đi đến bên cạnh Tuyết Hồng Lâu.

Năm người nhìn qua bóng lưng to lớn như núi đã đi xa, đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

- Thần Hổ môn bị diệt, Tứ đệ nên vui vẻ mới đúng chứ?

Hư Trần cau mày nói.

- Tứ đệ...

Bên trong đôi mắt hẹp dài của Viêm Lân cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, không hiểu nhìn về phía Tuyết Hồng Lâu.

Duy chỉ có Độc Cô Vũ Mặc chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt màu lam hơi chớp lại, giống như phát hiện sự khác biệt, thấp giọng nói:

- Khả năng tâm sự của Tô Dật liên quan tới Thiên Yêu tông trong miệng hắn!

Lúc này Tuyết Hồng Lâu và Lam Xúc Liên mới nhớ tới, câu cuối cùng Tô Dật nói là muốn Thượng Quan Tuyệt Hổ đền tội cho Thiên Yêu tông.

- Thiên Yêu tông...

Mày kiềm Tuyết Hồng Lâu rủ xuống, cùng Lam Xúc Liên nhìn nhau giống như nghĩ đến cái gì, sau đó gấp giọng nói:

- Ta đi tìm Tô Dật, có chuyện gì các ngươi xử lý!

Vừa dứt lời, nguyên khí kim thuộc tính quanh người Tuyết Hồng Lâu càn quét ra, chân đạp lưu quang, tựa như một thanh trường kiếm phá không, nháy mắt vạch phá thương khung, đuổi theo.

Nhìn thấy Tô Dật rời đi, Thánh Đế cũng đi theo, trong nháy mắt tiếng hò reo của đám người nhỏ đi rất nhiều.

- Thánh Đế!

Tư Không Tàng Tinh từ trong hưng phấn quay trở lại, hướng về phương hướng Tuyết Hồng Lâu rời đi lớn tiếng la lên:

- Các ngươi không thể đi được! Lúc này mới chỉ là tiêu diệt tổng bộ Thần Hổ môn, còn rất nhiều chi nhánh chưa có giải quyết!

Mạc Ngâm Vũ cũng đột nhiên vọt lên, thần sắc bối rối, hỏi thăm tại sao Tô Dật lại lập tức rời đi?

- Các ngươi tự xử lý chuyện còn lại, Tô Dật sẽ quanh quẩn ở Thần Hổ đại lục mấy ngày! Có chuyện gì, chúng ta sẽ biết ngay!

Lam Xúc Liên không kịp giải thích, dưới chân hiện lên ánh sáng.

Bỗng nhiên, mấy đạo khí tức bàng bạc bắn vào thương khung, mấy người Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bên trên Thần Hổ đại lục bát ngát, Thôn Thôn tùy ý bay nhanh, giống như mãnh long sang sông, không trở ngại chút nào.

Trong màn đêm đen tối, ánh sáng lôi đình màu xanh trắng từ trên người Thôn Thôn gào thét ra, cương phong mãnh liệt khiến mái tóc màu đen của Tô Dật bị thổi cao lên.

(cương phong: gió mạnh)

Giờ phút này hai con ngươi của hắn dần dần nhắm lại.

Gió đêm thanh lãnh quanh quẩn bên tai, một cỗ khí tức man hoang mênh mông tràn ra, thời khắc này Tô Dật, Thiên Nguyên yêu hồn và Linh Hải đều vô cùng yên tĩnh.

Tô Dật dần dần ngồi xếp bằng trên bàn tay Thôn Thôn, tĩnh tâm ngưng thần.

Từ Thiên Lan Hải Thành đi ra, Tô Dật liền một mực truy sát Thần Hổ môn, coi việc giết Hổ Trì là mục tiêu.

Sau khi chân chính tiêu diệt Thần Hổ môn, đây là lần thứ nhất nội tâm Tô Dật thả lỏng đến cực hạn.

Bất luận là Thượng Quan Tuyệt Hổ chết, hay là cảm giác cô đơn sau khi báo thù, đều khiến Tô Dật bắt đầu hoài nghi, đến tột cùng thì làm như thế nào mới có thể bảo vệ người mình thương yêu.

Câu nói sau cùng của Thượng Quan Tuyệt Hổ đâm trúng điểm lo lắng nhất trong lòng Tô Dật.

Tô Dật không dám nghĩ, những người còn lại của Thiên Yêu tông đã xảy ra chuyện gì.

Đôi mắt khẽ nhắm, Tô Dật đang tự nói chuyện với mình, giống như đang nói chuyện cùng Hỗn Nguyên Yêu Hoàng, khóe miệng thì thào nói nhỏ:

- Nếu như ta chính là Hỗn Nguyên Yêu Hoàng, vậy ngươi thân là chúng thần chi giới, sẽ cho ta câu trả lời như thế nào?

- Ầm ầm!

Tô Dật đón gió đêm mát lạnh, quanh người dần dần tạo nên từng chuỗi phù văn huyền ảo.

Năng lượng tràn ra tựa như thủy triều, Thôn Thôn cảm giác được một tia dị dạng, con mắt lớn liền rung động.