← Quay lại trang sách

Chương 2331

Đột nhiên Thôn Thôn gầm thét, lực lượng dưới chân càng như thiên quân, xuyên qua phía trên Thần Hổ đại lục tựa như huyễn ảnh!

- Đáng ghét, tốc độ Thôn Thôn quá nhanh, chúng ta đuổi không kịp!

Đám người Lam Xúc Liên ở phía sau quyết đuổi theo không bỏ, bọn họ rất muốn biết, đến tột cùng Tô Dật xảy ra chuyện gì.

- Tận lực bảo trì tốc độ của chúng ta, ta có thể cảm ứng được khí tức của Thôn Thôn!

Tuyết Hồng Lâu được ánh sáng bao phủ, quanh thân có từng vòng từng vòng ánh sáng màu vàng óng, leng keng không ngớt, kim duệ chi khí vang vọng thiên địa.

Bỗng nhiên, đôi mắt màu lam của Độc Cô Vũ Mặc lấp lóe, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như là ngân hà, nói nhỏ:

- Khí tức Tô Dật ảnh hưởng đến Thôn Thôn, hỗ trợ lẫn nhau, rất khó để đuổi kịp! Đừng để mất dấu là được!

Nghe vậy, năm người đuổi theo đồng thời thả chậm tốc độ, thành thật đi sau lưng Tô Dật.

Thời gian một đêm trôi qua nhanh như nước.

Thời điểm tia sáng thứ nhất phía trên bầu trời chiếu lên Thần Hổ môn, võ giả Thái Thanh môn và Ngâm Vũ cung cũng vui vẻ trọn vẹn một đêm.

Sau khi đám người Tô Dật rời đi, Tư Không Tàng Tinh và Mạc Ngâm Vũ cũng nhanh chóng từ trong vui mừng rút ra, cẩn thận phòng thủ xung quanh Thần Hổ môn.

Ngược lại mà nói, hiện tại tổng bộ Thái Thanh môn và Ngâm Vũ cung mới trở thành mối uy hiếp.

Tư Không Tàng Tinh và Mạc Ngâm Vũ cũng phái không ít người làm tốt phòng ngự ở Thái Thanh môn và Ngâm Vũ cung.

Không thể cầm đá tự nện chân mình được.

- Qua ngày hôm nay, Thần Hổ đại lục nên thay tên đổi họ!

Mạc Ngâm Vũ cầm trường kiếm trong tay nặng nề cắm ở trên sàn nhà bạch ngọc, kình phong khiến sàn nhà vỡ vụn bị chấn động càng thêm thê thảm.

- Gọi là Ngâm Vũ đại lục sao?

Tư Không Tàng Tinh vui vẻ cười to, lão đã không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy lão cười to trong hai ngày qua.

Nghe vậy, Mạc Ngâm Vũ xoay đầu lại, trong con mắt hiện lên một tia vui mừng, rồi lại cự tuyệt nói:

- Loại chuyện này, Ngâm Vũ không dám vọng tưởng, vẫn là chờ Tô tông chủ đến rồi nói sau!

Tư Không Tàng Tinh nhìn qua Mạc Ngâm Vũ mừng thầm, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

- Cũng không biết Tô tông chủ xảy ra chuyện gì? Tại sao lại vội vàng như thế!

Trong nháy mắt khuôn mặt Mạc Ngâm Vũ trở nên lo lắng.

Rõ ràng chỉ có hai ngày ở chung, nhưng nhất cử nhất động của Tô Dật đã đủ để gây ảnh hưởng đến tâm tình Tư Không Tàng Hành và Mạc Ngâm Vũ.

- Tô tông chủ không phải người thường, tự nhiên có chỗ không giống người! Chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta, để Tô tông chủ đi sáng tạo ra cương thổ trước nay chưa từng có đi!

Tư Không Tàng Hành hét lớn, giờ phút này Tô Dật ở trong lòng lão đã sớm trở thành nhân vật giống như Viêm Điện Tôn.

Là thần! là thần linh không gì không làm được!

Mạc Ngâm Vũ cũng nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu dặn dò:

- Sau này, người Ngâm Vũ cung gặp Tô tông chủ, như thấy ta đích thân tới!

- Vâng!

Rất nhiều võ giả đang thu thập Thần Hổ môn ở quanh không trung đồng thời hét to.

Mọi người ở đây, nghe Mạc Ngâm Vũ và Tư Không Tàng Tinh trò chuyện xong, ánh mắt nhìn về phía phương xa càng trở nên sùng kính.

- Nha đầu ngươi, thật là thông minh!

Tư Không Tàng Tinh vuốt ve sợi râu, đánh giá Mạc Ngâm Vũ, nói khẽ:

- Mạc tông chủ, nếu có thời gian rảnh có thể đến Thái Thanh môn ta đi dạo, đồ nhi Lộng Phong của ta cũng không tệ!

Khâu Lộng Phong ở sau lưng bị điểm tên liền giật mình một cái, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Mạc Ngâm Vũ, nhưng nàng lắc đầu, mỉm cười hướng về nơi xa mà đi.

- Sư phụ, Mạc môn chủ có ý tứ gì vậy?

Khâu Lộng Phong gãi đầu một cái, đi đến bên người Tư Không Tàng Tinh,

Tư Không Tàng Tinh gắt lên, hai con ngươi tuôn ra một tia tức hổn hển, cả giận nói:

- Ngươi đấy, so sánh với Tô Dật, thật sự là cách xa vạn dặm!

Trong phế tích Thần Hổ môn trống trải, chỉ có một mình Khâu Lộng Phong buồn bã.

Ánh nắng chiếu xuống bình nguyên, một mảng lớn màu vàng kim mang đến hi vọng sống sót cho đại địa.

Trên một vách đá nào đó, cương phong gào thét, một tia hào quang tinh tế bắn ra khỏi vách núi, ánh sáng óng ánh khiến tâm tư người ta không khỏi bay lên.

- Thôn Thôn, Tô Dật đâu!

Trải qua một đêm truy đuổi, đám người Lam Xúc Liên thật vất vả mới gặp được Thôn Thôn, từng khuôn mặt trắng bệch, khí huyết không thông, chống nạnh hỏi Thôn Thôn đã trở về trạng thái bình thường.

Lúc này Thôn Thôn ngồi ở trên mặt đất bằng, nhìn giống như là một gò đất nhỏ màu đen, nghe thấy tiếng vang, nó liền xoay đầu lại làm một cái thủ thế im lặng.

Thuận theo ánh mắt Thôn Thôn, thời điểm năm người nhìn thấy Tô Dật trên đỉnh vách núi, ánh mắt cùng trở nên kinh ngạc.

- Chủ nhân đã ngây ngốc ở trên vách núi năm canh giờ! Giống như đang đột phá!

Thôn Thôn nhỏ giọng nói.

Ngước nhìn lên bầu trời, lúc này Tô Dật xếp bằng ở bên trên vách núi, tựa như bàn thạch.

Hư ảnh khổng lồ sau lưng bao trùm thiên địa, thỉnh thoảng có thần quang chảy ra, kim quang thao thiên không ngừng càn quét!

- Cái này là!

Độc Cô Vũ Mặc hít sâu một hơi, chỉ vào một đám tường vân màu lửa đỏ sau lưng Tô Dật ba dặm xa, đang nhanh chóng tới gần chỗ hắn.

Đột nhiên, ánh mắt năm người ở đây đồng thời trở nên kinh ngạc lần nữa, không ngờ Tô Dật đang thử đột phá!

- Ầm ầm!

Trên vách đá, áo bào Tô Dật phần phật mà động, toàn thân bao phủ ánh sáng thần thánh giống như câu thông thiên địa, uy áp to lớn khiến thiên địa cũng bắt đầu rung động.

Không đến ba hơi thời gian qua đi, bên trên vòm trời vạn dặm, xuất hiện một đám thần vân màu kim hồng bao phủ đỉnh đầu Tô Dật.

Chín đạo thần quang óng ánh hạ xuống, giống như là ngân hà từ trên bầu trời chảy xuống!

Thần quang lan tràn, hồng hoang thê lương!

Bên trong toàn bộ không gian, sông núi cũng bắt đầu trở nên khô nóng, đây là hoàn cảnh thuộc về Tô Dật khi đột phá Nguyên Vực cảnh.

- Theo truyền thuyết từ Nguyên Tông cảnh đến Nguyên Vực cảnh là tiểu độ kiếp! Còn khi từ Nguyên Vực cảnh đến Nguyên Thiên cảnh chân chính, sẽ dẫn tới dị tượng thiên địa hồng hoang, cửu thiên thần ma!

Ánh mắt Lam Xúc Liên không ngừng dao động, cho dù nàng kiến thức rộng rãi, thì lúc này bờ môi cũng hé ra, không tự giác mở miệng.

- Đây mới thực sự là đột phá, lĩnh ngộ không gian thuộc tính, dùng đại đạo nhập vực!

Tuyết Hồng Lâu nhìn Tô Dật, trên vách núi cao, tần xuất vặn vẹo và diện tích càng lúc càng lớn, ánh mắt Tuyết Hồng Lâu cũng theo đó mà hiện lên vẻ kích động.

- Rầm rầm!

Thiên địa nổ vang, uy áp cái thế, nháy mắt thiên uy cuồn cuộn mà đến, sáu người ở đây đều kinh hãi.

Thời điểm sáu người khẩn trương nhìn chăm chú, ánh sáng thần thánh đã bao phủ Tô Dật vào bên trong.

Ánh lửa vây quanh làm cho nhiệt độ trên vách đá nhanh chóng tăng lên, hư ảnh sau lưng Tô Dật cũng bành trướng theo.

Phía trên bình nguyên, mảng lớn thổ địa rạn nứt thành khe hở, bão táp hủy diệt hung hăng càn quét thiên địa rộng lớn!

- Xoẹt!

Theo âm thanh sấm sét trên bầu trời vang lên, năng lượng man hoang mạnh mẽ vô song đánh lên người Tô Dật!

Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt kích thích đôi mắt năm người, thời điểm năm người nhắm chặt con mắt, tiếng sấm nổ thông thiên triệt địa vang vọng sông núi!

- Đại đạo tại tâm ta, dốc hết sức phá vạn cổ!

Tô Dật hét lớn.

Bỗng nhiên Tô Dật mạnh mẽ đứng dậy, quanh thân bắn ra kim quang rạng rỡ, tựa như thần linh.

Tay phải vươn lên bầu trời, trong miệng chậm rãi vang lên lời nói, mặc cho uy áp trút xuống thân thể.