Chương 2332
Vạn dặm hồng hoang, mênh mông vô biên!
- Ầm ầm!
Bỗng nhiên, mấy ngàn dặm đất đai xung quanh hình thành một cái vòng tròn, bộc phát ra âm thanh hung hãn, không gian loạn lưu sinh ra, tại thời khắc này vách núi cũng đột nhiên rơi xuống!
- Oanh!
Vách núi khổng lồ đập ầm ầm lên phía trên bình nguyên, sáu người thấy tình thế như vậy đồng thời lùi về sau, lúc ngẩng đầu lên, một luồng ánh sáng mênh mông phun trào, yêu khí phô thiên cái địa càn quét thương khung.
Khi mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, giống như trông thấy thần điểu bay lượn tầng trời, kim long gào thét theo gió, vươn ra ngũ trảo.
Thời điểm mở mắt lần nữa, một thân ảnh gầy gò mạnh mẽ đứng trong hư không, dưới một mảnh ánh sáng và gió lốc, ánh mắt hờ hững, nhưng lại có uy nghiêm vô thượng phun trào ra!
- Chủ nhân!
- Tô Dật!
Thôn Thôn và năm người đồng thời lộ ra vẻ mừng rỡ, nhìn Tô Dật giống như thần linh vui vẻ lên tiếng.
Thời khắc này Tô Dật đã nhìn qua Thiên Đạo, tham phá thuộc tính không gian, đi vào Nguyên Vực cảnh nhất trọng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
- Tô Dật, ngươi thật sự đột phá rồi?
Lúc này, năm người bị kình phong mênh mông xâm nhập, khuôn mặt trở nên trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Năm đạo ánh mắt kinh ngạc rơi vào trên người Tô Dật khí thế mênh mông, bởi vì uy áp mà thân thể không nhịn được run rẩy lên.
- Ầm ầm!
Kim vân tản ra, vạn dặm không mây.
Theo một đạo lôi điện hung hãn cuối cùng từ sâu trong hư không vang lên, bình nguyên giống như trải qua động đất kinh thiên động địa, không ngừng lắc lư, tiếp theo lại triệt để yên tĩnh trở lại.
Tô Dật đứng lơ lửng trên không, trường bào bay phần phật, ánh mắt hơi nâng lên, bỗng nhiên khí tức quanh người nổi lên dao động, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh nhạt, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Giờ phút này, tinh thần Tô Dật nội liễm, chỗ sâu trong con ngươi có một đạo tinh mang nhanh chóng hiện lên, ánh mắt như là vực sâu đảo qua trên người Hư Trần, Viêm Lân, khóe miệng hơi cong lên, môi khẽ mở.
- Có cảm ngộ rõ ràng, tự nhiên liền đột phá! Tại sao các ngươi lại tới đây rồi?
Nghe vậy, đám người Tuyết Hồng Lâu hai mặt nhìn nhau, khả năng lĩnh ngộ và thiên phú võ đạo thật của Tô Dật đúng là mạnh đến đáng sợ!
Ở Thiên Man đại lục, Nguyên Tông cảnh đã là tồn tại vạn người có một, có thể ở trong mấy ngày thử đột phá hai lần, rồi sau đó đột phá Nguyên Vực cảnh, nếu nói Tô Dật may mắn, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng nếu như chỉ nói may mắn, chỉ sợ trong lòng mỗi người ở đây đều khó mà bình tĩnh được.
Thực lực và thiên phú của Tô Dật, ở xa phía trên mọi người.
Trong năm người ở đây, cũng chỉ có Tuyết Hồng Lâu là có thể nhìn theo bóng lưng của hắn.
- Ngươi còn nói sao, sau khi diệt Thần Hổ môn còn nhiều việc cần ngươi định đoạt như vậy, tại sao ngươi lại đột nhiên chạy đi?
Lam Xúc Liên hơi có chút trách cứ, sau đó lấy một viên đan dược từ bên trong túi không gian ra uống vào.
- Nghĩ đến một ít chuyện mà thôi!
Tô Dật hơi ngượng ngùng, đúng là hôm qua không nên rời đi như vậy.
Chẳng qua là lúc đó tâm cảnh rời rạc, sự cô tịch chiếm hết nội tâm, ở sâu trong nội tâm có một thanh âm thúc giục hắn nhanh chóng rời khỏi mảnh phế tích này.
- Vậy bây giờ ngươi nghĩ thông suốt chưa?
Tuyết Hồng Lâu chớp mắt một cái, hơi có cảm giác đau tới gần Tô Dật.
Tô Dật cảm thán một tiếng, chăm chú nhìn đám người Tuyết Hồng Lâu, rồi bắt đầu giải thích với mọi người nguyên nhân mình rời đi.
- Nghĩ thông suốt rồi! Toàn bộ đều nghĩ thông suốt! Hồng Lâu à, thực ra ta không chỉ là tông chủ Bá Vương tông, mà còn là tông chủ Thiên Yêu tông, có nguồn gốc cực sâu với ngươi!
Thiên Phong Vũ Các và Thiên Yêu tông vốn là hai tông môn tri kỉ khiến người ta đố kỵ nhấThiên Man đại lục, hai phái người và yêu đều có nhân tài kiệt xuất sinh ra.
Nhưng chỉ có Thiên Phong Vũ Các và Thiên Yêu tông kính trọng lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.
Không ai từng nghĩ tới, vì Trấn Thiên Thạch, hai nhà này lần lượt gặp phải vận rủi.
Kể từ đó về sau, ngoài mặt Thiên Man đại lục thì bình tĩnh, nhưng bên trong hoang tàn khắp nơi.
Lần lượt diệt tông, khiến trong lòng Tô Dật rất phiền chán, bởi vì sau khi báo thù xong là sự trống rỗng và cô đơn vô tận, Tô Dật muốn đi tìm chân lý của sinh mệnh.
Võ đạo là cái gì? Giết người, bị giết, lại báo thù sao?
Không ngừng không nghỉ? tuần hoàn vô tận, đây chính là đạo, đây chính là thiên lý sao?
- Thiên Yêu tông!
Nghe thấy ba chữ này xuất ra từ trong miệng Tô Dật, ánh mắt sáu người ở đây chợt trầm xuống, yên tĩnh nghe Tô Dật giảng giải về đạo trong lòng mình.
- Vậy ngươi ngộ đạo là cái gì??
Trong ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc càng có hơi nước mỏng sinh ra, nàng ngưng thần nhìn qua Tô Dật.
Tô Dật nhẹ gật đầu, đột nhiên, trong hai con ngươi có một tia sáng lướt qua, hữu lực nói:
- Dùng chiến ngừng chiến!
- Dùng chiến ngừng chiến!
Đột nhiên sáu người khẽ giật mình, trong mắt liên tục hiện ra ánh sáng, tựa như nghĩ đến cái gì.
- Không sai! Thần Hổ môn nên bị diệt sao? Nên bị diệt! Người khởi xướng chính là Long gia, tự nhiên Long gia cũng nên diệt!
Trong đôi mắt thâm thúy của Tô Dật cất giấu vô số thần vận, thấp giọng nói.
- Long gia chỉ đại biểu cho vô số võ giả có dã tâm ở Thiên Man đại lục, chỗ nào có người chỗ đó liền có dã tâm. Làm như thế nào mới có thể giải quyết triệt để? Đó chính là lý do ta muốn làm Chí Tôn Thiên Man, mang võ đạo trong lòng ta truyền giáo ra ngoài, để thế gian không còn máu tanh và giết chóc! Như thế mới có thể bảo vệ người trong lòng ta!
Nghe xong, năm người đồng thời trầm mặc, miệng lẩm nhẩm lại câu nói kia của Tô Dật:
- Dùng chiến ngừng chiến!
- Ta hiểu! Tô Dật!
Lam Xúc Liên nhẹ nhàng gật đầu, thời điểm lại nhìn về phía Tô Dật, trong mắt tràn ngập kính ý từ đáy lòng.
- Hải Thành là ràng buộc cả đời ta, vì Hải Thành, ta cũng sẽ dùng chiến ngừng chiến, dù cho có người ngăn cản!
- Thánh Sơn cũng như thế, không sợ tai ương luyện ngục một lần nữa! Trận chiến Long gia, ta cũng chuẩn bị kỹ càng!
- Thánh Điện cũng như thế!
Chiến ý của Hư Trần sôi trào mãnh liệt, quay đầu nhìn về phía Viêm Lân, khí tức quanh người Viêm Lân bành trướng, như là vòng lửa, sát ý mênh mông!
Đột nhiên, năm người Tô Dật đồng thời nhìn về phía không Độc Cô Vũ Mặc nói một lời.
- Ta... Sẽ tranh thủ vì những người trong lòng mà ngươi nói,... Dù là hi sinh!
Độc Cô Vũ Mặc hơi hé môi, vì vấn đề giữa Long gia và Kiếm Minh, nên Độc Cô Vũ Mặc không dám hứa chắc.
Ở bên trong ngũ đại thế gia, Vạn Đạo Kiếm Minh là một nhà duy nhất không đứng về phía nào, bởi vậy nó cũng trở thành sự tình Tô Dật lo lắng trong lòng.
- Như thế là được!
Khóe miệng Tô Dật hơi cong lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Võ đạo đã định, bây giờ hắn cũng đã đến Nguyên Vực cảnh, vậy phải nắm chặt thời gian củng cố tu vi, vì đại chiến mà làm ra chuẩn bị.
Suy nghĩ lại, hẳn là cũng đến lúc rời khỏi Thần Hổ đại lục, đây là thời điểm đi Man Yêu Sâm Lâm.
Thật muốn đi xem bọn họ thế nào, thời gian năm năm thoáng một cái đã qua, không biết bây giờ bọn hắn đã trưởng thành cái bộ dạng gì?
Tô Dật và đám người Tuyết Hồng Lâu lại một lần nữa trở về Thần Hổ môn.
Không ngoài dự liệu, thế lực Thần Hổ môn vô cùng khổng lồ, không riêng gì ở Thần Hổ đại lục, mà mấy cái đại lục gần đó cũng có phần.
Tổng bộ bị diệt, tin tức Thượng Quan Tuyệt Hổ chết, nhanh chóng truyền khắp nơi như là gió lốc, khiến toàn bộ đại lục chấn động!
Trong vòng vài ngày có rất nhiều người ủng hộ Thần Hổ môn, đều vọt tới Thần Hổ môn, muốn báo thù cho Thượng Quan Tuyệt Hổ.
Mấy ngày nay có Tô Dật dẫn đầu, cứ một làn sóng tới lại có một đợt phòng thủ, dưới sự phối hợp của Tư Không Tàng Tinh và Mạc Ngâm Vũ xuống, ngược lại hữu kinh vô hiểm.