← Quay lại trang sách

Chương 2335

Long Khuê đứng dậy, nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của Long Quảng, trong lòng lập tức run lên một cái, như rơi vào hầm băng.

- Long Khuê trưởng lão, Hổ Trì chạy trốn, ngay sau đó Tô Dật liền diệt Thần Hổ môn, chỉ là một thiếu niên, vậy mà Long gia cũng không tìm được sao?

Long Quảng nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy trong lời nói có hàm ý, đầu Long Khuê chợt đổ mồ hôi lạnh, tận lực bảo trì sự trấn tĩnh nói:

- Long Thương thiếu gia còn nhỏ, nếu trả qua chút thời gian, tự nhiên cũng có thể vô địch như thế!

- Hừ!

Khóe miệng Long Quảng hơi động, ánh mắt tà dị quét lên người Long Khuê, thấp giọng nói:

- Tiểu gia hỏa này là đang ra oai phủ đầu với ta! cuối cùng sự nghiệp thành thần của Long gia sẽ có nhiều gập ghềnh như vậy!

- Đăng đăng!

Nói xong câu đó, bỗng nhiên Long Quảng đứng dậy, đi xuống.

Một cỗ uy áp mạnh mẽ đến mức khiến người ta rùng mình ập tới như sóng biển, hô hấp của Long Khuê không tự giác ngưng lại, bước chân lui về phía sau.

- Nhưng không sao, hắn làm ra nhiều động tĩnh như vậy, chính là đang trải đường cho Long gia ta, dù sao hắn cũng sắp chết!

Long Quảng cười tà nhìn Long Khuê.

Bỗng nhiên Long Khuê ngẩng đầu, nói:

- Nhanh như vậy đã muốn bắt đầu rồi sao?

Long Quảng nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:

- Lão già kia cũng không chờ được, bên kia sẽ không để cho hắn đưa Linh Lung noãn đi, chỉ sợ nội bộ Long gia cũng muốn loạn! Quả bom hẹn giờ này ta ăn không tiêu! Nhưng vẫn có thể giày vò tiểu tử này, không nghĩ tới, Lôi Viêm thánh điện cũng bắt đầu lấy lòng hắn!

- Quả thật Tiểu tử này có chút đồ vật!

Long Khuê thì thầm nói.

- Hả?

Long Quảng hơi liếc mắt, Long Khuê nhất thời ngậm miệng lại, ánh mắt ngưng động.

- Long thần đại nhân, bên Man Yêu Sâm Lâm đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Long Khuê nói khẽ.

Long Quảng nhẹ gật đầu, chắp tay đi lên trên ghế ngồi, thấp giọng nói:

- Long Khuê trưởng lão, đây là lần cuối cùng ta để cho ngươi làm việc, ngươi phải làm thật tốt đấy!

Long Khuê nhẹ gật đầu, lớn tiếng nói:

- Không phụ sứ mệnh!

Trong nháy mắt, thanh âm Long Quảng trên đài cao càng ngày càng nhỏ, quang ảnh tiêu tán tựa như gợn sóng, trong nháy mắt thân hình rời đi, lưu lại một câu nói lạnh lùng.

- Lần này, Long Á cũng không cần đi theo, lưu lại thiên cung nghỉ ngơi đi!

Long Khuê nhìn qua đài cao trống không, ánh mắt như là hóa đá, khóe miệng không tự giác co rúm lại.

Qua nửa ngày, từng giọt mồ hôi nhanh chóng chảy ra, Long Khuê cúi đầu xuống đất yếu ớt thở dài một hơi.

Long Á ở lại Thiên cung, chính mình mới có thể liều mạng vì Phạm Long Thiên Cung.

Có lẽ một lần cuối cùng này mang ý nghĩa chính lão sẽ vĩnh viễn không về được.

- Chẳng lẽ tín nhiệm và trung thành ở trước mặt Chí Tôn võ đạo không có chút quan trọng nào hay sao?

Chòm râu bạc trắng của Long Khuê hơi rung động, quay người liền hướng về gian phòng Long Á đi tới.

Vừa vào trong phòng, một mùi thơm nồng đậm liền bay tới, Long Khuê bước rất khẽ, chợt đi vào bên trong phòng.

- Á nhi.

Long Khuê cười nói.

- Gia gia, người đến rồi!

Long Á không trang điểm nhưng ở dưới tia sáng chiếu rọi, lại có một loại ung dung lộng lẫy, nàng nhìn Long Khuê tiến đến, cười nhạt một tiếng.

- Tuy nói ở trong Thiên cung, nhưng cũng không thể tùy ý như này!

Long Khuê khẽ cười nói.

Long Á cầm lấy một chiếc gương, trông thấy mình ở trong gương hơi có chút tiều tụy, thấp giọng nói:

- Nơi này đã không thuộc về con, con cần gì phải sặc sỡ loá mắt ở đây làm gì?

Long Khuê nghe vậy liền khẽ giật mình, nói nhỏ:

- Nhưng con đời đời kiếp kiếp đều ở nơi này đấy.

Bỗng nhiên Long Á quay đầu lại, trong mắt tràn đầy dao động nói:

- Gia gia, lúc người phát hiện địa phương người thích nhất, hóa ra chính là một cái rãnh nước bẩn, người còn thích nó không?

- Long Á!

Long Á không tiếp tục nói chuyện, gối đầu lên trên cánh tay, gục mặt xuống bàn, không nhìn Long Khuê nữa.

- Có một số việc con không thay đổi được, gia gia cũng không thay đổi được! Tín nhiệm và trung thành là đồ vật ngấm vào trong máu!

Long Khuê đứng dậy, lưng đệ nhất trưởng lão Long gia cũng đã có chút còng xuống, không còn thẳng tắp giống như năm đó.

Long Khuê liếc mắt nhìn Long Á, trong nháy mắt liền trở nên đặc biệt từ ái, sau đó ánh mắt nhu thuận chợt rời đi.

- Cầm lấy, nếu như không chịu được liền đi đi thôi! Đi càng xa càng tốt!

Dứt lời, Long Khuê cầm một vật đặt ở trên mặt bàn, thân mật xoa xoa đầu Long Á.

Sau khi Long Khuê đi, Long Á cầm cái túi màu vàng ở trên bàn, nhìn cửa phòng đóng lại, ánh mắt hơi chút do dự.

- Rốt cục ta cũng đã trở về!

Nội tâm Tô Dật hô to một tiếng.

Man Yêu Sâm Lâm là nơi Tô Dật bắt đầu học võ đạo.

Tô Dật một thân một mình sinh sống ở đây mấy năm, lại bị Vương Toàn Đức truy sát xuống sườn núi, ở nơi đó gặp được Đoan Mộc Kình Thiên.

Đắng cay ngọt bùi trong đó, không phải ai cũng biết được, lại một lần nữa trở về Man Yêu Sâm Lâm, khiến trong lòng Tô Dật có một niềm vui vẻ không nói rõ.

Man Yêu Sâm Lâm lớn như vậy, nhưng Tô Dật vẫn tự do đi lại, đương nhiên là dưới tình huống thu liễm khí tức.

Bây giờ Tô Dật đã đến Nguyên Vực cảnh, quanh thân tràn ngập nguyên khí hỏa thuộc tính nếu tùy ý phát tán ra, ngọn lửa liên miên sẽ thôn phệ không gian quanh người không còn một mảnh.

Một cường giả Nguyên Vực cảnh xuất hiện ở địa phương có nhiều yêu khí như này, tất nhiên sẽ gây nên oanh động cực lớn!

Dọc theo dấu chân năm đó, Tô Dật rất nhanh liền tới gần Man Yêu đại hạp cốc, đi khắp nơi tìm một chỗ sơn dã yên lặng ngồi xuống bỏ rượu ra, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Nơi này là điểm hội tụ tình báo của Man Yêu Sâm Lâm.

Giữa Man Yêu Sâm Lâm và Man Yêu đại hạp cốc còn có một khoảng trống.

Rất lâu rồi Tô Dật chưa từng tiến vào Man Yêu đại hạp cốc, cũng không biết trong đại hạp cốc rộng lớn có biến hóa khác hay không, Tô Dật cảm thấy vẫn nên ở đây tìm hiểu tin tức một chút.

- Các ngươi nghe nói không? Thần Hổ môn đã bị diệt!

Sau khi bỏ rượu xuống, một vị đầu lĩnh dong binh đoàn hào hùng nói.

Mấy tên lính đánh thuê ở bàn bên cạnh, vừa mới từ hạp cốc trở về nói:

- Lưu lão đại, ngươi nói là thế lực đỉnh cấp Thần Hổ môn sao, ta xxx con mẹ nó, đây chính là quái vật khổng lồ đấy!

- Không thể nói diệt liền diệt được, theo như ngươi nói, tất cả lớn bé bên trong Thần Hổ môn đều bị diệt sao, chẳng lẽ ngay cả Thượng Quan Tuyệt Hổ cũng đều thành thịt nát!

Nghe người bên trong trò chuyện vui vẻ, khóe miệng Tô Dật ngồi ở trong góc cũng nhẹ nhàng cong lên, chậm rãi lắc đầu.

Quả nhiên lời đồn dừng ở trí giả, từ miệng người nói ra đến lúc cuối cùng đã không còn hình dáng!

- Kinh khủng như vậy! Thần Hổ môn trêu chọc ai vậy!

Có người kinh hãi hỏi.

Lưu lão đại cắn chặt hàm răng, híp mắt nói:

- Nghe nói là Thái Thanh môn và Ngâm Vũ cung dẫn người diệt! Loại tin tức này đã truyền khắp Thiên Man, nếu không phải hai ngày trước ta đi Trung Châu, còn không biết có tin tức như này đâu!

- Hắc hắc! Chuyện tình giữa những nhân vật như thần tiên này, chúng ta không xen vào! Chỉ có thể quản tốt phần đất một mẫu ba của chúng ta thôi!

Lính đánh thuê từ hạp cốc trở về giơ bát rượu trong tay lên, ừng ực một ngụm.

Lưu lão đầu đặt bàn chân xuống, thấp giọng nói:

- À đúng rồi, không phải ngươi bảo vệ thiếu gia Ngô gia ở Man thành tiến vào hạp cốc bắt mấy con yêu thú lợi hại chơi đùa sao? Làm sao trở về rồi?

Trong nháy mắt tên lính đánh thuê trở về từ hạp cốc cứng đờ lại, sắc mặt cũng trắng bệch theo, sau khi uống nốt một ngụm rượu cuối cùng, mới thuận miệng nói.

- Nơi này không đi được! Gần đây bên trong có vấn đề!