Chương 2360
Xích Phi Hồng bị đánh gục trên mặt đất, sức lực toàn thân hoàn toàn biến mất, nhiều năm đều dùng hồn thể sinh tồn, nên sắc mặt Xích Phi Hồng trắng bệch.
Cả người suy sụp uể oải, ngửa đầu nhìn Tô Cuồng Ca, nón nhỏ cũng đã bị rơi ở bên cạnh.
- Tô Cuồng Ca, quả thực là đã lâu không gặp!
Xích Phi Hồng lạnh nhạt nói.
- Sư phụ!
Mắt thấy Tô Cuồng Ca quyết tâm muốn giết người, bàn chân Tô Dật đạp mạnh về phía trước, con ngươi trợn to, nhưng lại một lần nữa bị Cổ Nhạc cản trở, nên chỉ có thể rống to:
- Hồng thúc đối với đồ nhi không tệ! Nể tình hắn với đồ nhi, tha cho hắn một mạng đi!
Tô Cuồng Ca xoay đầu lại, mày kiếm dựng thẳng, một cỗ sát ý cuồng tuyệt và bá khí bộc phát như núi lửa, giọng nói lạnh lẽo, lớn tiếng quát:
- Làm sao có thể tha thứ cho kẻ nối giáo cho giặc!
- Dật nhi, ngươi quên Kình Thiên sư tôn rồi sao? Mấy chục năm chờ đợi của phu nhân ngươi Đoan Mộc Tiểu Mạn là uổng công sao? Còn có một đời oán hận của Tô Cuồng Ca ta, cứ như vậy bỏ qua sao?
Tô Cuồng Ca hít vào một ngụm khí lạnh, hung tợn nhìn chằm chằm vào Xích Phi Hồng dưới thân, kiếm quang lãnh tuyệt, vạch ở trên khuôn mặt Xích Phi Hồng, tiên huyết thuận theo mũi kiếm chảy ra.
Thấy thế, Tô Dật như là mất ý, thì thầm nói:
- Không thể quên! Hết thảy đều không quên được! Long gia làm nhiều việc ác, nhiều thù hận như vậy, làm sao có thể quên!
Lời nói vừa dứt, đột nhiên tâm thần Tô Dật lại xoắn xuýt lại với nhau, Xích Nô bị tổn thương, Thượng Quan Thiên Thần còn đang trên tay Long gia.
Mối thù này, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không thể quên!
Năm đó, Đoan Mộc Kình Thiên tránh né truy sát, Tô Cuồng Ca chỉ vì cứu Đoan Mộc Kình Thiên, cũng bị thương thật nặng, kinh mạch hao tổn, khuôn mặt thay đổi!
Muốn trách, chỉ có thể trách Phục Yêu môn đã từng phạm phải tội ác tày trời này.
Nói đến, đây cũng là ân oán giữa Tô Cuồng Ca và Xích Phi Hồng.
Tô Dật liếm liếm đôi môi khô khốc, cũng có chút chần chờ, là tình cảm sớm chiều với Xích Phi Hồng khiến cho hắn đi chệch phương hướng sao?
Vô số suy nghĩ đang nhanh chóng vận chuyển trong óc, Tô Dật nắm chặt hai tay, cắn chặt hàm răng.
Nhưng lời Xích Phi Hồng nói ở trên đỉnh Chấn Thiên phong, hăn còn nhớ rõ.
Xích Phi Hồng ở ngay trước mặt Linh Thiên Tuyết muốn đồng tâm đồng lòng với hắn, cùng nhau giết tới Long gia, thế nhưng những lời đó, đặt ở trường hợp này, lại có ai tin?
Nơi xa, Xích Phi Hồng khó khăn lấy cùi chỏ chống đỡ xuống mặt đất, ánh mắt suy yếu nhìn Tô Dật một chút, sau đó lại nhìn về phía Tô Cuồng Ca.
- Chuyện tình năm đó đã sớm hóa thành bụi bặm, hiện nay ngươi và ta đều đã già, nên làm một cái chấm dứt! Nhưng có thể nghe ta nói một câu hay không, không phải là giải thích, mà là nói một chút tiếng lòng?
Tô Cuồng Ca chăm chú nhìn Xích Phi Hồng, sau nửa ngày mới thu hồi mũi kiếm, một đạo khí tức lăng lệ lại phun trào ra ngoài lần nữa.
- Người sắp chết nói lời thật lòng, vậy nhìn xem ngươi có thể nói ra lời gì!
Ánh mắt Tô Cuồng Ca trầm xuống, hàn quang nhanh chóng lướt qua khóe mắt, lạnh lùng nói.
Xích Phi Hồng bò lên, như trút được gánh nặng hít lấy mấy hơi thở, chợt nhìn Tô Dật một chút, nói ra:
- Vốn ta đã không còn ở trên đời này, nhờ có Tô Dật, ta mới có thể may mắn thoát khỏi đại nạn. Đúng, trước đó Phục Yêu môn đã giúp Long gia làm nhiều chuyện ác, thế nhưng chúng ta thấp cổ bé họng, Phục Yêu môn ở trước mặt cường giả mạnh nhất Thiên Man đại lục, có thể phản kháng bao nhiêu?
Đột nhiên, thân thể thấp bé của Xích Phi Hồng hơi cuộn lại, nhìn đám người Cổ Nhạc trưởng lão:
- Ngự Thiên cung các ngươi giống như bình minh, có thể độc lập với thế gian, chúng ta thì sao? U Châu cằn cỗi, Phục Yêu môn tốn biết bao nhiêu tâm huyết của mọi người? Ta làm sao có thể để nó lụi bại trên tay của ta?
Nghe Xích Phi Hồng nói, Cổ Nhạc trưởng lão cũng có chút mất tự nhiên, ánh mắt một đám trưởng lão sau lưng chớp động.
Quả thật, đúng như lời Xích Phi Hồng nói, Ngự Thiên cung đã siêu thoát thế gia và các thế lực bên ngoài, tựa như một cái tông môn một đêm phất lên, sinh ra đã mạnh mẽ như vậy, ai cũng không dám đi trêu chọc.
Lai lịch Ngự Thiên cung ở Thiên Man vẫn luôn là một cái mê cung.
- Vũ Mặc tỷ tỷ, ngươi biết lai lịch Ngự Thiên cung không?
Tư Đồ Mục Dương nhìn cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh phía sau, đè thấp thanh âm nói với Độc Cô Vũ Mặc.
Không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến nước này, ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc trầm xuống, lắc đầu, im lặng không nói.
Mấy tên cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh phía sau ôm hai tay, trao đổi ánh mắt, đối với một màn đột nhiên xuất hiện này hơi nghi hoặc một chút.
- Nói chuyện của chính ngươi đi, không cần nhắc đến Ngự Thiên cung chúng ta!
Lông mày Cổ Nhạc trầm xuống, nhẹ nói.
Xích Phi Hồng gật đầu, khóe miệng trắng bệch giật giật, tiếp tục nói:
- Tô Cuồng Ca, năm đó ta phụng mệnh truy sát Đoan Mộc Kình Thiên, về sau ta có tiếp tục đuổi giết hay không ngươi hãy tự đi hỏi hắn, ta cũng đã gặp Đoan Mộc Kình Thiên, hắn ở ngay bên trong Ngự Thiên cung các ngươi đó! Mấy chục năm sau, Phục Yêu môn làm chuyện bẩn thỉu, ta thừa nhận có quan hệ đến việc ta quản thúc không nghiêm! Nhưng ta chỉ muốn nói với ngươi một câu!
Xích Phi Hồng không để ý đến khí tức mạnh mẽ của Tô Cuồng Ca, đột nhiên dâng lên một đạo chiến ý, nhìn thẳng vào Tô Dật, nói nhỏ:
- Từ trước đến nay tên tiểu tử thúi này luôn lỗ mãng, thế nhưng hắn cũng dạy lão đầu tử ta một chuyện, nói cho cùng sự tình không nguyện ý vẫn là không nguyện ý! thế gian vẩn đục, có bao nhiêu người có thể sạch sẽ không nhiễm bụi! Bây giờ, lão đầu tử ta nguyện ý dùng máu của ta, đi chiến Long Quảng! Phần tâm ý này, là dùng mấy chục năm chờ đợi để đổi lấy! Nếu như ngươi cảm thấy ta đáng chết, ta khoanh tay chịu trói, nhưng ta không hi vọng ngươi nhìn ta như vậy, nhìn Phục Yêu môn như vậy!
Thẳng thắn cương nghị, ngạo ý vô song!
- Hồng thúc...
Ánh mắt Tô Dật rung động, từ sâu trong đáy lòng dâng lên một đạo chiến ý mênh mông, cuồn cuộn mãnh liệt.
- Đáng ghét, vì cái gì mà lão già này lại anh dũng như vậy, nói đến mức ta cũng muốn khóc!
Tư Đồ Mục Dương hơi có chút ẩm ướt, nhìn về phía Tô Dật.
Đối diện, ánh mắt Tô Cuồng Ca lấp lóe hàn ý, cầm mũi kiếm chỉ Xích Phi Hồng thật lâu, qua hồi lâu, cuối cùng vẫn buông xuống.
- Dật nhi, ngươi thu được một cái hảo huynh đệ!
Ánh mắt Tô Cuồng Ca lạnh lùng, trong giây lát lại hóa thành một tia bất đắc dĩ, tản đi sát ý.
- Sư phụ!
Tô Dật kinh hô, trong nháy mắt tránh thoát đám người Cổ Nhạc ngăn cản, vọt tới bên cạnh Hồng thúc, nhìn Tô Cuồng Ca.
Tô Cuồng Ca mỉm cười, thu hồi trường kiếm, sát ý hung hãn vô biên cũng trong nháy mắt biến mất, xoay người, nhẹ nhàng nói.
- Xích Phi Hồng! ngươi nhớ lấy những lời đã nói hôm nay! Nếu như có nửa điểm giả dối, ta tất giết ngươi! Nể tình ngươi đối với Dật nhi không tệ, nếu có nửa điểm hư tình giả ý, ta cũng sẽ giết chết! Bất luận kẻ nào, đều như thế!
Nói xong câu đó, Tô Cuồng Ca ngẩng đầu bước đi, toàn thân bộc phát ra kiếm ý âm hàn, ánh mắt chầm chậm đảo qua Độc Cô Vũ Mặc cùng đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh sau lưng, hừ lạnh một tiếng.
Tô Cuồng Ca đi đến bên cạnh Cổ Nhạc trưởng lão, nói nhỏ:
- Cổ Nhạc huynh, hôm nay làm phiền ngươi, chúng ta lại đi uống hai chén trà đi! Người già, động một cái đều đau lưng!
- Cực kỳ vinh hạnh! Cuồng Ca huynh, mời tới bên này!
Cổ Nhạc cất tiếng cười to, ánh mắt đảo qua toàn trường, lưu lại mấy giây trên người Vạn Đạo Kiếm Minh, liền dẫn đầu các trưởng lão và Tô Cuồng Ca đi vào một phương hướng khác bên trong Chấn Thiên phong.