← Quay lại trang sách

Chương 2362

Tô gia đại viện.

Tô Dật và Xích Phi Hồng đồng thời cất bước đi vào, Tô Kính Uyên và Tô Kính Đình đặt bát đũa trong tay xuống, vui vẻ đi tới.

Bây giờ người hai nhà Tô Liễu đều ở bên trong Ngự Thiên cung, có những lão bằng hữu này, mỗi ngày trôi qua của Tô Vân Thiên đều thập phần vui vẻ, tinh thần cũng tốt hơn so với trước đó rất nhiều.

- Dật nhi!

Tô Vân Thiên cười ha ha, ngồi ở vị trí đầu, râu ria hơi bạc nhưg tinh thần lại dị thường vui vẻ.

- Gia gia!

Tô Dật quét mắt đảo qua toàn trường, mỉm cười, phân biệt chào hỏi từng người phụ thân, đại bá, nhạc phụ.

Đương nhiên, Tô Dật cũng giới thiệu Xích Phi Hồng cho mọi người, thời điểm nghe nói Xích Phi Hồng là người nhiều lần đồng sinh cộng tử với Tô Dật, biểu hiện của đám người nhìn về phía Xích Phi Hồng không khỏi bao hàm tôn kính.

Mắt thấy tuổi tác Xích Phi Hồng và Tô Vân Thiên không lệch nhiều lắm, Tô Vân Thiên tính cách sảng khoái trực tiếp kéo Xích Phi Hồng đến bên cạnh, hai người bắt đầu vui vẻ đối ẩm.

Nhìn thấy người Tô gia và Liễu gia hạnh phúc như thế, ký ức đau khổ ở Man thành đã không còn trên mặt của bọn họ, trong lòng Tô Dật tràn đầy ấm áp.

Càng hạnh phúc, Tô Dật càng hạ quyết tâm, sự tình đi Vạn Đạo Kiếm Minh tuyệt đối không thể nói ra miệng, nhưng có hai người nhất định phải nói.

Một người là Liễu Nhược Hi, một người là Linh Thiên Tuyết.

Đoan Mộc Tiểu Mạn còn đang bế quan, ngay cả hắn từ Vạn Đạo Kiếm Minh trở về cũng không nhất định gặp được, nên Tô Dật không cần nói lại.

Tô Dật ỏi thăm đám người mới biết Liễu Nhược Hi và Linh Thiên Tuyết đi dạo ở Quan Lan đình ngay sau núi, sau khi thông báo với đám người một tiếng, hắn liền hướng về phía Quan Lan đình mà đi.

Trăng thanh gió mát, thác nước phía trên ngọn núi chảy xiết mà xuống, còn chưa đi đến Quan Lan đình, Tô Dật đã nghe được hai tiếng cười như chuông bạc xuyên qua không gian, rất là êm tai.

- Có chuyện gì mà buồn cười như vậy, nói cho ta nghe với!

Tô Dật đứng ở chỗ cao, đôi mắt tràn đầy ý cười, nhìn về phía Liễu Nhược Hi và Linh Thiên Tuyết.

Mắt nhìn hai nữ, một người bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, dáng người phiêu hốt như thần, khuôn mặt trắng hơn sương tuyết mang theo hai vành trăng khuyết, một cái mũi ngọc, núm đồng tiền xinh xắn, eo như dương liễu, đẹp đến mức đủ để cho nam tử trong thiên hạ ngạt thở.

Hai người đứng ở dưới ánh trăng, phong thái tuyệt mỹ cũng đã là hình ảnh đẹp nhất trên thế gian.

Nghe thấy thanh âm của Tô Dật, khóe miệng Linh Thiên Tuyết hơi cong lên, má phấn hơi đỏ, ánh mắt lưu chuyển tựa như một đóa thanh u tiên lan yếu ớt dưới đáy cốc, thấp giọng nói:

- Chúng ta đang nói chuyện xấu của ngươi khi còn bé, không nghĩ tới Tô Dật luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng còn có loại bí mật này.

- Chuyện của ta?

Ánh mắt Tô Dật liên tục chuyển động, Liễu Nhược Hi chính thanh mai trúc mã của hắn, hắn không muốn nàng mang chuyện của mình ra nói.

- Nhược Hi, nàng đã nói chuyện gì của ta? làm sao ta cũng không nhớ rõ?

Tô Dật chống nạnh, giả bộ trách cứ nhìn Liễu Nhược Hi.

Thấy thế, Liễu Nhược Hi kéo cánh tay Linh Thiên Tuyết càng chặt hơn, miệng hơi cong lên, oán giận nói:

- Bí mật giữa ta và Thiên Tuyết, tại sao phải nói cho ngươi. Thiên Tuyết tỷ tỷ, ngươi nói có đúng hay không!

Linh Thiên Tuyết ở bên bật cười, cùng Liễu Nhược Hi khẽ hừ Tô Dật một tiếng, lập tức nở nụ cười rất có ăn ý.

Tô Dật không khỏi mỉm cười, đôi tỷ muội này mới chỉ quen biết mấy canh giờ, vậy mà đã coi hắn như người ngoài.

Nếu hắn ra ngoài một đoạn thời gian, chỉ sợ vị trí nhất gia chi chủ của hắn cũng khó mà giữ được!

- Được lắm, các ngươi hợp lại bắt nạt ta! Vậy ta sẽ đi, không trở lại nữa!

Tô Dật hất cằm lên, quay người nhìn về phía mặt trăng tựa như khay ngọc.

- Sưu sưu!

Linh Thiên Tuyết và Liễu Nhược Hi biến thành hai ngọn gió lướt qua, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Dật, một trái một phải lôi kéo cánh tay Tô Dật, Linh Thiên Tuyết nói:

- Quỷ hẹp hòi, thật sự tức giận rồi sao?

- Đúng vậy, chỉ đùa giỡn với ngươi thôi, ngươi vừa trở về lại muốn đi đâu nữa? Đi đâu cũng không cho đi!

Bên trên gương mặt tuyệt mỹ động lòng người của Liễu Nhược Hi và chỗ sâu trong con ngươi cất giấu vẻ khẩn trương cùng ngưng trọng, không tự giác ôm cánh tay Tô Dật càng chặt hơn, như sợ Tô Dật muốn rời khỏi.

Lông mày Tô Dật nhíu lại, có chút bất đắc dĩ nhún vai, trước mắt có ánh trăng đẹp đẽ, bên cạnh có giai nhân làm bạn, chỉ có đồ đần mới ra ngoài mạo hiểm.

Thế nhưng có một số việc, cuối cùng vẫn phải đến.

Tô Dật thở dài một hơi, liền ý đồ Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc đến nói cho Linh Thiên Tuyết, cũng nói cho bọn họ rằng mình đã đồng ý, sẽ lập tức đi Vạn Đạo Kiếm Minh.

- Tên Độc Cô Thành kia không giống người tốt!

Linh Thiên Tuyết lạnh nhạt nói.

Ở bên trong linh thức của Tô Dật nên Linh Thiên Tuyết đã từng nhìn thấy Độc Cô Thành, bên trong con mắt hãm sâu của hắn cất giấu sự khôn khéo cùng giảo hoạt.

- Thiên Tuyết tỷ tỷ đã nói cái tên Độc Cô Thành kia không phải người tốt, Tô Dật ngươi đừng đi nữa!

Liễu Nhược Hi buồn bã không thôi, con ngươi chớp động, má phấn dán ở bên trên cánh tay Tô Dật, hơi hao mất mát nói.

Tô Dật lắc đầu, bây giờ hắn có chính là Vân gia, Lôi Viêm thánh điện, Phục Yêu môn, Hỗn Loạn vực và Ngự Thiên cung.

Còn lại là một số lực lượng thượng vàng hạ cám cộng lại, có thể chống lại Long gia hay không đều là vấn đề.

(thượng vàng hạ cám: ý nói trên tốt dưới tệ)

Nhiều năm khổ tâm gây dựng như vậy, đến tột cùng thực lực Long gia đáng sợ đến mức nào, Vân Trung Ly và Viêm Diệt Thiên cũng không dám trực tiếp gây nên mâu thuẫn.

Huống chi, Long gia còn có vị vực ngoại cường giả kia, bên dưới càng có Thiên Long tông là thế lực đỉnh cấp ở bên trong các tông môn.

Nếu như lúc này Tô Dật có thể tranh thủ lôi kéo được Vạn Đạo Kiếm Minh, vậy coi như hắn nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Vậy ta sẽ đi cùng ngươi, có ta, còn có Thôn Thôn ngươi sẽ không có nguy hiểm gì!

Linh Thiên Tuyết nhìn chăm chú lên Tô Dật, trong mắt ẩn chứa nỗi buồn khó mà nói.

Tô Dật quay đầu lại, nhìn qua Linh Thiên Tuyết, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu.

- Sau khi nàng phục sinh, nàng còn có chuyện quan trọng hơn, nàng quên rồi sao?

Tô Dật nhẹ nhàng nói.

Linh Thiên Tuyết nhẹ gật đầu, biểu thị biết Tô Dật nói đến chuyện gì, Linh Lam Âm và Tô Thiên Tước ở vực ngoại tìm bí mật thái cổ đại kiếp.

Bây giờ nàng đã phục sinh, đương nhiên phải trợ giúp đám người Linh Diệu Âm còn ở lại Yêu Khí Chi Lâm khôi phục nhục thân.

U Nhiên thảo, Lưu Ly Thiên Tương Nhị, Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ đều được trồng ở trong linh điền, linh tài ở trong linh điền tuần hoàn sinh trưởng, bây giờ số lượng đã tăng thêm công với luyện chế còn dư lại, đủ để trợ giúp đám người Linh Diệu Âm phục sinh.

Việc Linh Thiên Tuyết cần phải làm là chờ đợi Đan Hồng Công luyện chế toàn bộ xong vật liệu, đón bọn họ từ Yêu Khí Chi Lâm về.

- Thế nhưng ngươi cũng rất quan trọng!

Linh Thiên Tuyết sốt ruột nói.

Tô Dật rút tay ra khỏi tay của hai người, hướng về phía trước đạp mạnh bước, xoay người lại nhìn qua Linh Thiên Tuyết và Liễu Nhược Hi.

- Trận chiến Long gia bắt buộc phải làm, nhất định phải lập tức tập hợp lực lượng của chúng ta. Có lẽ ngay sau khi ta trở về đằng sau, đại chiến sẽ bộc phát. Cho nên, Thiên Tuyết thời gian đưa cho nàng cũng không nhiều!

Tô Dật nói với hai người, Xích Phi Hồng cũng sẽ không theo hắn đi Vạn Đạo Kiếm Minh, ông ta cũng phải tập hợp Hồn tông và Võ tông lại, ở Phục Yêu môn chờ xuất phát.

Đồng thời còn phải đi Hỗn Loạn vực thông báo cho đám người Thanh Hoàng, Hỗn Loạn vực tu luyện sắp kết thúc, thời điểm chân chính khảo nghiệm thực lực rốt cục cũng đến!