Chương 2363
Cho nên, Thiên Tuyết việc nàng cần phải làm cũng rất khẩn cấp, có Thôn Thôn đi Vạn Đạo Kiếm Minh, ta sẽ không có việc gì!
Tô Dật khẽ mỉm cười, tận lực giấu giếm vẻ ngưng trọng bên trong ánh mắt không để Linh Thiên Tuyết và Liễu Nhược Hi phát hiện.
Chính hắn đã đến Nguyên Vực cảnh nhất trọng, cộng thêm Thôn Hoang Kinh Thiên Thú là Yêu Vực cảnh bát trọng, Vạn Đạo Kiếm Minh muốn làm ra một chút chuyện tâm địa gian giảo, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
- Tốt! bên trong Vạn Đạo Kiếm Minh, ngươi hết thảy cẩn thận, ta sẽ mau chóng từ Yêu Khí Chi Lâm trở về, nếu như Vạn Đạo Kiếm Minh có cái ý nghĩ xấu gì, Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc ta cũng không phải dễ trêu!
Bỗng dưng, trên người Linh Thiên Tuyết bắn ra sánh sáng lạnh lẽo, một cỗ yêu khí mênh mông tung hoành thiên địa, bao quát hư không.
Tô Dật nhẹ gật đầu, Tô Tiểu Soái còn ở các nơi trên Thiên Man tìm kiếm bí mật thái cổ đại kiếp, tìm về trí nhớ của mình.
Linh Lam Âm và Tô Thiên Tước cũng ở vực ngoại, còn lại Đoan Mộc Kình Thiên và Đoan Mộc Tiểu Mạn, một người đang chữa thương, một người đang bế quan.
Trước khi đại chiến, nhất định phải tập kết tất cả chiến lực cùng một chỗ, đại chiến sẽ lập tức muốn bắt đầu.
Dưới ánh trăng trong suốt, Linh Thiên Tuyết ngưng trọng, mặt mũi Liễu Nhược Hi ở một bên cũng tràn đầy sầu tư, nhẹ giọng nói với Tô Dật:
- Tô Dật, vậy ngươi có thể mang ta đi không?
- Không được!
Tô Dật cau mày, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
Nhất thời, Liễu Nhược Hi nhìn Linh Thiên Tuyết xin giúp đỡ, khóe miệng Linh Thiên Tuyết hơi cong lên, chỉ nghe Liễu Nhược Hi cầu khẩn nói:
- Tô Dật, ta là phu nhân của ngươi, nhưng vẫn luôn trốn ở bên trong Ngự Thiên cung, ta không phải nữ tử nhỏ yếu chỉ chờ đợi ngươi trở về!
Dù sao Liễu Nhược Hi cũng là cửu thánh nữ của Thánh Sơn, nhưng sau khi đến Ngự Thiên cung, không riêng gì bị phụ thân của mình, còn bị Đoan Mộc Tiểu Mạn bảo vệ cẩn thận.
Liễu Nhược Hi còn từng cho rằng có phải nàng chỉ biết chờ đợi Tô Dật trở về, không thể giúp Tô Dật một chút nào, một loại cảm giác bất lực cùng hèn mọn mọc rễ nảy mầm ở trong lòng Liễu Nhược Hi.
- Thiên Tuyết tỷ tỷ có chuyện quan trọng đi làm, nhưng ta không sao, ta cũng có thể đi cùng ngươi! Ta có thể tự chăm sóc tốt chính mình!
Lông mày Liễu Nhược Hi nhíu lại, nhìn qua Tô Dật.
Nội tâm Tô Dật lập tức đau xót, bên trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng lo lắng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Vì cái gì!
Liễu Nhược Hi gấp đến độ nước mắt đều muốn chảy xuống, chỉ nghe Tô Dật nói:
- Nhược Hi, có một số việc ta không cách nào nói cho nàng, nhưng nàng là người ta yêu quý nhất, ta không thể để cho nàng có một chút tổn thương!
Nói xong, Tô Dật liền đi đến chỗ Liễu Nhược Hi, xòe bàn tay ra, sắc mặt Liễu Nhược Hi lập tức phát lạnh, dưới chân lóe lên kim quang, vạch phá không gian tránh ra, trong mắt bắn ra tinh quang, cả giận nói.
- Ta không phải phế nhân, ta không phải là tiểu nữ nhân chỉ biết chờ đợi hi vọng ở bên Tô Dật ngươi!
Nói xong, trong mắt Liễu Nhược Hi chảy ra một giọt nước mắt, ánh sáng xé không mà đi, dáng người tuyệt mỹ của Liễu Nhược Hi dung nhập vào trong bầu trời đêm.
- Làm khó ngươi rồi!
Linh Thiên Tuyết than nhẹ một tiếng, nhìn Tô Dật.
Tô Dật đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào phương hướng Liễu Nhược Hi biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng, chuyện Liễu Nhược Hi là Thất Thải Linh Lung Noãn, tuyệt đối không thể để cho nàng biết.
Nếu như Liễu Nhược Hi biết tình hình thực tế, chuyện tình vực ngoại cường giả giết hại mẫu thân sẽ bị tiết lộ, mẫu thân chết chính là nguyên nhân Liễu Nhược Hi khổ tâm tu luyện nhiều năm như vậy.
Đến lúc đó, Liễu Nhược Hi đi tìm Long gia cũng không có gì sợ hãi, chỉ sợ, vực ngoại cường giả làm ra chuyện moi tim đối với Liễu Nhược Hi.
Hậu quả như vậy, Tô Dật tuyệt đối không để nó phát sinh, ngay cả một chút xíu khả năng cũng không cho phép phát sinh.
Đây mới là nguyên nhân chân chính Liễu Tông Nguyên và Đoan Mộc Tiểu Mạn bảo vệ Liễu Nhược Hi cẩn thận, Tô Dật chỉ có thể chôn những chuyện này ở đáy lòng.
Tô Dật thở dài một tiếng, cuối cùng lắc đầu, hiện tại hắn tình nguyện làm tổn thương tình cảm Liễu Nhược Hi, cũng không nguyện ý trông thấy Liễu Nhược Hi có nửa điểm tổn thương.
- Thiên Tuyết, quả nhiên người hiểu ta nhất vẫn là nàng!
Tô Dật cười khổ một tiếng.
Linh Thiên Tuyết đi lên phía trước, nhỏ giọng thì thầm, chăm chú ôm lấy Tô Dật, trong bầu trời đêm, khí tức giữa hai người bắt đầu trở nên nóng bỏng.
- Ngươi cũng là người ta yêu quý nhất, ngươi cũng không thể có nửa điểm tổn thương! Ta sẽ mau chóng trở về!
Tô Dật nhẹ gật đầu, ánh mắt hơi khép lại, ánh mắt tựa như vực sâu dừng lại ở trên bầu trời đêm, nói khẽ:
- Đêm nay nàng đi an ủi Nhược Hi một chút đi!
Trong con ngươi màu hổ phách của Linh Thiên Tuyết toát ra một tia nhu ý, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.
Mấy ngày thời gian, chầm chậm trôi qua.
Xích Phi Hồng và Linh Thiên Tuyết cũng dựa theo sự sắp xếp của Tô Dật xuất cung, bọn họ đã ước định cẩn thận, sau khi Tô Dật từ Vạn Đạo Kiếm Minh trở về, vô luận Vạn Đạo Kiếm Minh có đáp ứng giúp mình hay không, trận chiến giữa Tô Dật và Long gia cũng sẽ bắt đầu.
Trong lúc đó, Tô Dật tiến hành đặc huấn sau cùng đối với người Thiên Yêu tông, mang linh dịch bên trong Cổ Chung phân cho đám người Hổ Trì, để bọn hắn ở dưới sự chỉ đạo của Long Phá Sơn và Quân Hạo Thiên, nhanh chóng tu luyện.
Thượng Quan Hề Vi nghe nói Tô Dật lại muốn xuất cung, cũng mười phần khẩn trương, nhưng sau khi biết được phụ thân Thượng Quan Thiên Thần của mình sắp trở về, tâm thần Thượng Quan Hề Vi cũng dần dần hạ xuống.
Đương nhiên, đây đều là lời nói dối có thiện ý của Tô Dật, nhưng trong tâm lại rất sốt ruột.
Mấy ngày liên tiếp, Liễu Nhược Hi nổi lên tính tình trẻ con, ai cũng không gặp, cho dù là ban đêm nghỉ ngơi, cũng không để Tô Dật tiến vào gian phòng của mình.
Tô Dật vô cùng hiểu rõ tính tình Liễu Nhược Hi, ngoài mềm trong cứng, nhất mực kiên cường, nhưng cho dù tức giận, Tô Dật cũng không mang Liễu Nhược Hi đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, Tô Dật còn cố ý bàn giao đám người Liễu Tông Nguyên, phải bảo vệ chặt chẽ Liễu Nhược Hi.
Để phòng vạn nhất, lần này Tô Dật còn mang Quân Hạo Thiên theo, lúc đầu Cổ Nhạc trưởng lão cũng muốn đồng hành, nhưng bị Tô Dật từ chối.
Tiểu Mạn không có ở đây, Ngự Thiên cung cần có Cổ Nhạc tập kết chiến lực, chuẩn bị trên dưới, thứ hai hắn chẳng qua là đi luyện hóa ma kiếm, mang nhiều người đi như vậy, chẳng phải là để Vạn Đạo Kiếm Minh chế giễu, người ta tới mời cũng chỉ sai Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc đi mà thôi.
Trước Củng Khuyết hồ, rốt cục Tư Đồ Mục Dương cũng có thể trở về Kiếm Minh, nên vui vẻ không thôi, lôi kéo Tô Dật sung sướng trò chuyện.
Sau lưng, Quân Hạo Thiên và Độc Cô Vũ Mặc yên tĩnh mà đứng, trong ánh mắt ẩn hàm vô hạn thâm thúy, đột nhiên đám người liền hướng Vạn Đạo Kiếm Minh mà đi.
Từ bên trong Long Giáp Phong Thuỷ Đồ, Tô Dật biết Vạn Đạo Kiếm Minh ở trong Đông Sơn cốc Tiên Kiếm đại lục, địa thế Vân Châu khá cao, đường đi Vạn Kiếm Đạo Minh cũng có chút dài dằng dặc.
Trải qua mấy ngày truyền tống, rốt cục đám người Tô Dật cũng đã đến Tiên Kiếm đại lục.
Vừa bước lên thổ địa, mấy người Tô Dật không có tiến vào thành trì phụ cận, mà trực tiếp hướng về Đông Bộ sơn cốc mà đi.
Xuyên qua từng mảnh rừng cây, trèo đèo lội suối, nhưng tốc độ đám người Tô Dật có thể nói là nhanh đến cực hạn.
Đám người đang bay sát đất, đột nhiên cảm giác được một tia nguyên khí, liền ngừng lại trong nháy mắt.
- Làm sao vậy?
Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương ngưng lại, nhẹ nhàng nói.
Tô Dật cảnh giác nhìn quanh mình, nhất thời ánh mắt trở nên trầm thấp, nói khẽ:
- Có người! che dấu khí tức phi thường tốt! Hẳn là cường giả!
Lập tức, bao gồm cả cường giả ở bên trong, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, đột nhiên Tô Dật mở mắt ra, giơ tay phải lên, một đạo hỏa diễm hung hãn bắn vào bên trong rừng!