Chương 2364
Ầm ầm!
Hỏa Long như trụ, sáng như ban ngày!
Sóng khí hung hãn lao nhanh mà ra, tựa như một cái vòi xúc tu vươn về phía che giấu khí tức, ngay tại lúc đó, hai chân Tô Dật bao phủ ánh sáng, hóa thành một đoàn hào quang chói mắt ầm ầm lướt ra!
- Người nào!
Tư Đồ Mục Dương ở sau lưng hét lớn.
Ánh mắt mọi người ở đây nhấc lên gợn sóng, núi này là con đường phải qua khi tiến vào Vạn Đạo Kiếm Minh, cùng nhau đi tới đều không có phát hiện bất cứ dị thường nào, chẳng lẽ thế gian còn có người ngu xuẩn như thế, mai phục ở nơi này?
Trong chớp mắt, đám người phát ra nguyên khí, bay đi theo.
- Xoẹt!
Thời điểm đám người đuổi tới, cũng không có nghe thấy âm thanh trùng thiên, thậm chí sóng lửa cũng đã dập tắt.
Ánh sáng nóng rực bao vây xung quanh nắm đấm của Tô Dật, cánh tay phải đẩy ra, nhắm ngay người ẩn giấu sau lưng mọi người.
Nhất thời, từng tia ánh mắt dừng lại trên thân người đến, người đến mặc một cái váy màu xanh thẫm, để lộ ra dáng người thướt tha.
Người này cố ý lựa chọn quần áo có màu sắc cực kì giống núi rừng, xem ra đã có tâm theo dõi.
Nhưng khi ánh mắt dời lên trên, tấm mạng che mặt bị thiêu huỷ, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người khác vì đó mà ngừng hô hấp.
Chỉ thấy người đến xinh đẹp như đào, khuôn mặt trong sáng phối hợp với một đôi mắt quyến rũ mê người, khiến đám người nhìn thấy liền tâm loạn thần mê.
- Nhược Hi tỷ tỷ!
Tư Đồ Mục Dương giật mình nhận ra người đến là Liễu Nhược Hi, ánh mắt mọi người chợt co vào, sắc mặt thả lỏng xuống, nhưng lại nổi lên vẻ khẩn trương.
- Nàng tới đây làm gì!
Tô Dật đã thu tay phải lại, uy áp khủng bố quanh người cũng như bốc hơi.
Khí tức hùng hồn tản ra, thân thể căng thẳng của Liễu Nhược Hi cũng ở trong nháy mắt xụi lơ xuống.
Liễu Nhược Hi lau lau mồ hôi tinh mịn trên trán, sắc mặt thay đổi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Tại sao ta không thể đến?
- Không phải đã nói với nàng rồi sao, ta đi một chút sẽ trở lại, tự dưng nàng theo tới, nếu vừa rồi ta không dừng lại kịp, chẳng phải nàng sẽ bị thương sao? Trước kia nàng không phải như vậy.
Tô Dật có chút oán trách.
Nhìn thấy Liễu Nhược Hi chuyên môn vì mình mà đến, mặt ngoài Tô Dật trách cứ, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Chỉ là lần này Liễu Nhược Hi quật cường càng làm cho nỗi lo trong lòng Tô Dật tăng thêm, khiến hắn cảm giác được một cỗ nguy hiểm.
Vì làm dịu đi bầu không khí, Liễu Nhược Hi cười nhẹ một tiếng đi đến bên người Tô Dật, nói khẽ:
- Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, cũng không phải chưa sống với ngươi lâu!
- Nàng!
Mắt hổ của Tô Dật hiện lên một đám lửa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như hoa đào của Liễu Nhược Hi, trong lòng lập tức không có tức giận.
Tiếp theo, Tô Dật nhẹ nhàng trí một cái lên chán Liễu Nhược Hi, coi như đó là trừng phạt, nhưng lại hỏi:
- Vừa rồi không có làm nàng bị thương chứ?
Liễu Nhược Hi khéo léo lắc đầu, nhưng sắc mặt trắng bệch đã để lộ ra, một chiêu vừa rồi của Tô Dật khiến nàng giật mình không nhẹ.
Nếu đã bị phát hiện, tự nhiên Liễu Nhược Hi cũng thành thật khai báo, nàng từ chỗ truyền tống một đường theo dõi tới đây.
Có thể ẩn tàng khí tức tốt như vậy, là nhờ có linh đan diệu dược của Ngự Thiên cung trợ giúp trên đường đi, nếu không phải diện tích bên trong sơn cốc quá nhỏ, bằng không thì cũng sẽ không bị phát hiện.
Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc nhìn hai người thân mật với nhau, tâm tình khẩn trương cũng hòa hoãn lại không ít, Độc Cô Vũ Mặc cười yếu ớt một tiếng, đi lên phía trước.
- Vị này chính là Nhược Hi cô nương phải không! Vừa rồi thật đúng là quá nguy hiểm!
Mắt lam của Độc Cô Vũ Mặc dao động, không nén được nhìn qua vị thê tử này của Tô Dật.
Liễu Nhược Hi buông cánh tay ra, xoa nhẹ trán nhìn Độc Cô Vũ Mặc, nói:
- Thực tế là không yên lòng về Tô Dật, khiến cho mọi người nhiều thêm phiền phức rồi!
Nghe vậy, Tô Dật cũng lắc đầu bất đắc dĩ, khóe miệng hơi động, nhìn đám người, nói:
- Nhược Hi đã theo tới nơi này, các vị thấy nên xử lý thế nào?
- Đương nhiên là cùng chúng ta đi đến Vạn Kiếm Đạo Minh rồi!
Tư Đồ Mục Dương nở nụ cười ngây thơ, đi đến bên người Liễu Nhược Hi, bắt đầu nhiệt tình tự giới thiệu.
Mấy ngày ở Ngự Thiên cung, Tô Dật bận bịu công việc, cũng không kịp giới thiệu Thiên Tuyết và Nhược Hi cho Tư Đồ Mục Dương.
Liễu Nhược Hi đã từng nghe Tô Dật nói về con trai môn chủ Thần Kiếm Môn - Tư Đồ Mục Dương cùng với một ít chuyện liên quan, nên rất nhanh liền quen thuộc.
- Vũ Mặc cô nương thì sao?
Tô Dật cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Độc Cô Vũ Mặc.
Nhất thời, Độc Cô Vũ Mặc mỉm cười gật đầu, lôi kéo tay Liễu Nhược Hi, than nhẹ nói:
- Vạn Đạo Kiếm Minh còn thiếu một vị khách quý như Nhược Hi! vợ chồng các ngươi có thể đến, nhất định kiếm chủ rất là vui vẻ!
Tô Dật cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng yêu cầu Liễu Nhược Hi tuyệt đối không được có bất kỳ cử động nào, chỉ cần đi theo bên cạnh mình là tốt.
Phong ba qua đi, đám người tiếp tục lên đường.
Vạn Đạo Kiếm Minh ở ngay trước mắt, sau khi xác định phương hướng một lần nữa, đột nhiên dưới chân đám người lóe lên ánh sáng nguyên khí, hướng phía cửa vào Kiếm Minh mà đi.
Trước khi rời đi, đôi mắt như vực sâu của Tô Dật đã chú ý đến, bởi vì Liễu Nhược Hi đến, dường như cảm xúc mấy tên cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh càng thêm tăng vọt, nhất thời cảm thấy trầm xuống.
- Sau khi đi vào, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Nhược Hi, không cần phải để ý đến ta!
Tô Dật dùng phương thức đặc biệt truyền âm cho Thôn Thôn.
Thôn Thôn ở trong ngực mở to con mắt đen nhánh, dưới ánh mắt của người bên ngoài nó chỉ là một tảng đá đen bình thường, Thôn Thôn trịnh trọng gật đầu, nói nhỏ:
- Tuân mệnh, chủ nhân!
Lại là gần nửa ngày thời gian, xuyên qua sơn cốc, mọi người dừng lại ở trước mặt một ngọn núi cao ngất.
Ba bốn tên cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh cộng thêm Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương, rút ra trường kiếm, dựng thẳng trước ngực.
Lập tức, vạch ra vài đạo kiếm khí trước người, ánh sáng lóa mắt, đủ để so sánh với mặt trời.
- Vạn đạo kiếm pháp, Phá Sơn!
Đột nhiên, mấy đạo sóng kiếm ở không trung hình thành một cái hình ngũ giác to lớn, hư ảnh bắn ra, tựa như gió bão đánh lên phía trên ngọn núi!
- Ầm ầm!
Dưới kiếm quang lăng lệ, năng lượng kinh khủng càn quét, trong nháy mắt ngọn núi bắt đầu biến hình.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Dật và Liễu Nhược Hi, chung quanh ngọn núi xuất hiện gợn sóng kiếm khí huyền ảo, ánh sáng chói mắt, đột nhiên một vết nứt không gian đen nhánh hình thành.
- Vậy mà giấu ở trong lòng núi!
Ánh mắt Tô Dật khẽ biến, ngũ đại thế gia đều có các thần thông, thế mà Vạn Đạo Kiếm Minh giấu ở bên trong ngọn núi.
Ánh mắt lấp lóe ánh sáng, mắt nhìn thấy sơn mạch to lớn vô song trước người, Tô Dật liền biết chỉ toà sơn mạch này cũng đã là thiên tài địa bảo, trân phẩm nhân gian!
- Đi thôi! hẳn là kiếm chủ đã chờ lâu!
Độc Cô Vũ Mặc quay đầu, lăng không bước đến chỗ Liễu Nhược Hi, nhẹ nhàng mời Tô Dật và Liễu Nhược Hi đi vào.
Lúc Độc Cô Vũ Mặc đi qua bên người Tô Dật, mặc dù ánh mắt nhìn Liễu Nhược Hi, nhưng lại phát ra một đạo nguyên khí truyền âm vào lỗ tai Tô Dật, nói:
- Tô Dật, ta sẽ bảo hộ an toàn Nhược Hi cô nương, đây cũng là chuyện cuối cùng ta làm vì Vạn Đạo Kiếm Minh, tạm thời coi như tin tưởng ta đi!
Nói xong, Độc Cô Vũ Mặc nắm tay Liễu Nhược Hi, hóa thành một luồng ánh sáng bay vào trong lòng núi.
Độc Cô Vũ Mặc vẫn luôn nhìn ra Tô Dật lo lắng, bởi vậy tìm cơ hội nói lời như vậy.
Đến tột cùng trong hồ lô Vạn Đạo Kiếm Minh bán lấy thuốc gì, Tô Dật vẫn luôn tràn ngập nghi hoặc.
Khuôn mặt Tô Dật âm trầm như sắt, khóe miệng hơi cong lên, nhanh chóng xông vào trong lòng núi!