Chương 2373
Thế nhưng!
Độc Cô Vũ Mặc nôn nóng quát, nàng biết rất rõ bản tính của vị sư thúc này, lời nói ra nhất định mang theo đao thương, nên sắc mặt nhất thời phát lạnh.
- Ta tin tưởng thành ý của Vạn Đạo Kiếm Minh, ta đã chịu đến, tất nhiên làm tốt chuẩn bị! Nếu ta xảy ra chuyện, ít nhất cũng phải cho Ngự Thiên cung, cho Hỗn Loạn vực một cái công đạo! Nếu không khó mà phục chúng!
Tô Dật nháy mắt với Độc Cô Vũ Mặc, sau đó xoay đầu lại, cười híp mắt nhìn Độc Cô Hận, nhíu mày nói ra:
- Ngươi nói có đúng hay không? Độc Cô trưởng lão!
Đột nhiên, Tư Đồ Mục Dương cũng nhảy ra ngoài, ánh mắt vô cùng ngưng trọng, nhìn về phía ông ngoại mình:
- Ông ngoại, Tiểu sư thúc công là nhân tài, Kiếm Minh tuyệt đối không làm ra loại sự tình đả thương người kia, đúng không?
Trong nháy mắt, sự chú ý đều rơi vào trên người Độc Cô Hận, đều muốn xem Độc Cô Hận trả lời như thế nào.
Ánh mắt Độc Cô Hận đảo qua ba người, đôi mắt dần dần nổi lên hàn quang, Tô Dật chỉ nói vài ba câu đã khiến cho lão bị phân ra một cái thái cực.
Nếu lão nói tuyệt đối không hại hắn, một lời đã nói ra, nếu như sau này có biến, uy tín của lão trong nội bộ Kiếm Minh cũng không còn sót lại chút gì.
Không phải tất cả mọi người ở đây đều biết lần này Độc Cô Thành và Độc Cô Hận đánh cái chủ ý gì, bởi vậy lời nói của Độc Cô Hận giống như biến thành một loại hứa hẹn.
Thế mà thời điểm này, cháu ngoại Tư Đồ Mục Dương của lão cũng tới chen vào một chân, trong lòng Độc Cô Hận tức giận đến cực hạn, con ngươi dần dần co vào, đột nhiên một luồng hơi lạnh lan tràn ra!
- Tự nhiên Vạn Đạo Kiếm Minh sẽ không làm ra loại chuyện thương thiên hại lí kia! Tô tông chủ nói quá lời rồi!
Thanh âm to rõ vang vọng thiên địa.
Đột nhiên, từ nơi xa trên gác cao có một giọng nói tang thương trần thấp vượt không mà đến, thời điểm đám người chú ý tới, trước mắt đã có một đạo kiếm quang màu trắng cắt đứt không gian xung kích thiên địa, ánh mắt tất cả mọi người run lên, hai mắt tỏa sáng.
- Kiếm chủ!
Ánh mắt Độc Cô Hận chớp động, chòm râu rung động.
- Kiếm chủ!
Các cường giả ở đây cung kính hô, chỉ thấy một cái trường bào màu trắng bỗng nhiên hạ xuống. Tư thế oai hùng, khí tức thần bí trầm hậu, toàn thân tràn ngập kiếm khí cao tuyệt, từ khí tức nhìn lại, tuyệt đối không thể yếu hơn so Viêm Diệt Thiên.
- Xem ra Thiên Phong Bài Vị Chiến, người này cũng một mực giấu giếm!
Tô Dật thấy Độc Cô Thành, khóe miệng chợt phác hoạ lên một nụ cười mỉm, âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trong nháy mắt khí tức mênh mông bao vây chính mình và Liễu Nhược Hi lại.
Liễu Nhược Hi mảnh mai đứng ở giữa đám cường giả, như là một đóa liên hoa lắc lư.
Thân thể nho nhỏ bị Tô Dật ngăn ở phía sau, nhất thời ánh mắt nàng cũng trở nên nghiêm nghị, không chút nào e ngại, khuôn mặt phía đối diện là một trong năm người mạnh nhất Thiên Man đại lục, Độc Cô Thành.
- Kể từ khi từ biệt tại Thiên Phong, tiến bộ của Tô tông chủ thật nhanh chóng, khiến các đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh ta đều không còn mặt mũi nào đối diện! Mục Dương, ngươi đi theo tiểu sư thúc công, phải học hỏi nhiều đấy!
Độc Cô Thành hơi khép mắt lại, ánh sáng bén nhọn như là kiếm khí bắn thẳng đến trên người Tô Dật.
Nhìn qua, Độc Cô Thành như là chân thành, nhưng trong lòng Tô Dật lại trầm xuống, hắn tùy ý phất tay, đột nhiên vòng sáng nguyên khí làm tán loạn khí tức kiếm đạo của Độc Cô Thành.
Nhất thời, đôi mắt Độc Cô Thành có biến hóa rất nhỏ.
Tô Dật nhẹ nhàng ngẩng đầu, bên trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy vẻ lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Độc Cô Kiếm chủ, ta đến đây là vì Thiên Kiếm Chi Lộ và luyện hóa ma kiếm, đã ngốc ở đây hơn nửa ngày, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách sao!
Ngưng trệ trong giây lát, khuôn mặt Độc Cô Thành cứng ngắc, đột nhiên cười ha ha, gật đầu nói:
- Là tại hạ không chu toàn! Tô tông chủ, mời! Lối ra sớm đã sắp xếp xong!
Độc Cô Thành nháy mắt một cái, tất cả cường giả ở đây lui sang một bên, nhường ra một con đường, Độc Cô Thành đi trước dẫn đường.
- Đi thôi!
Tô Dật nắm tay Liễu Nhược Hi, chậm rãi đi theo, thời điểm đạp lên cầu thang Vạn Đạo Kiếm Minh, không biết ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn gác cao Độc Cô Thành đi đến.
- Nơi đó có một loại mùi vị quen thuộc!
Thôn Thôn truyền âm cho Tô Dật. Trong lòng Tô Dật cũng cảm giác được cỗ khí tức này, chỉ là nó cực kỳ nhỏ bé, người đến tất nhiên là cường giả tuyệt đỉnh, mà lại được trời ưu ái có phương pháp ẩn tàng khí tức cực tốt.
- Tê!
Phía trên cao, có một tiếng vang gần như không nghe thấy được lan truyền ra, gợn sóng không gian nhàn nhạt không thể nhận ra bên trong gác cao chợt tiêu tán.
- Chủ nhân...
Thôn Thôn lập tức báo cáo.
Tô Dật lắc đầu, nắm tay Liễu Nhược Hi càng thêm chặt, Liễu Nhược Hi cảm giác được lực đạo của Tô Dật, liền ngẩng đầu cười yếu ớt.
Lúc này, thanh âm của Tô Dật lại xuyên thấu qua không khí truyền âm cho Thôn Thôn:
- Chuyện còn lại để ta, việc của ngươi là nhất định phải bảo vệ cẩn thận Nhược Hi! Những chuyện khác không cần ngươi nhọc lòng!
Hắn có một loại cảm giác, lần này Vạn Đạo Kiếm Minh không chỉ nhắm vào hắn, mà còn nhằm vào Liễu Nhược Hi.
Loại dự cảm không tốt này, khiến trong lòng Tô Dật bị một tầng tro bụi bịt kín, nhưng Tô Dật sẽ không biểu lộ ra ở trước mặt Liễu Nhược Hi.
Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của Độc Cô Thành, ngày mai đại hội luyện kiếm sẽ chính thức bắt đầu, lúc đó tất cả đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh sẽ đến chứng kiến.
Trước khi rời đi, Độc Cô Thành cũng cố ý dặn dò Tô Dật, thời điểm triệt để luyện hóa ma kiếm, chính là thời điểm hắn và Tô Dật cùng bàn đại kế.
Lúc này, Độc Cô Thành diễn kịch của hắn, Tô Dật cũng đang diễn kịch của chính mình.
Độc Cô Thành lo lắng Tô Dật sẽ không tiến nhập Kiếm sơn, còn Tô Dật lo lắng bên trong Kiếm sơn có âm mưu quỷ kế gì.
Tất cả mục tiêu đều chỉ hướng Vạn Nhận kiếm sơn, Vạn Đạo Kiếm Minh đã chọn phe phái rồi sao?
Nếu như đã chọn phe phái, hắn đúng hẹn đến Vạn Đạo Kiếm Minh, hẳn là Vạn Đạo Kiếm Minh nên đuổi tận giết tuyệt hắn mới đúng chứ, Độc Cô Thành đang chờ cái gì?
- Đến cùng thì gia hỏa này đang suy nghĩ cái gì!
Liễu Nhược Hi ngồi ở trong phòng, trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, thực tế là không hiểu.
Tô Dật lắc đầu, quay đầu nhìn qua Liễu Nhược Hi, chợt hùng hổ ngồi xuống, nói khẽ:
- Còn đặc biệt vì ta mà làm một cái đại hội luyện hóa ma kiếm! Thực sự có chút long trọng, ngày mai lại xem hắn có động tác gì!
Liễu Nhược Hi lo âu nhẹ gật đầu, Tô Dật nhìn qua khuôn mặt có chút xanh xám của Liễu Nhược Hi, liền nắm tay nàng, hai mắt nhìn nhau, trong lòng có thêm mấy phần ấm áp.
Vào ban đêm, dưới tiếng hít thở rất nhỏ, Tô Dật lại mở mắt, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, một bóng người lướt qua phía trước cửa sổ.
- Bảo vệ tốt Nhược Hi, ta đi xem một chút!
Tô Dật truyền âm cho Thôn Thôn, sau đó liền hóa thành một đạo huyễn ảnh xé gió, xông ra ngoài sân.
Trong bóng đêm, một mái tóc bạc và ánh trăng hoà lẫn, Độc Cô Vũ Mặc mở to đôi mắt màu xanh thẳm nhìn Tô Dật, khuôn mặt có chút kinh ngạc.
- Làm ảnh hưởng đến ngươi rồi?
Độc Cô Vũ Mặc có chút sợ hãi, bước chân vừa lui về sau vừa nói.
- Ngươi không nghỉ ngơi sao?
Tô Dật hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Kỳ thật đến lúc này, nghỉ ngơi đối với võ giả mà nói là một việc có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là nửa đêm Độc Cô Vũ Mặc xuất hiện ở đây, hơi có chút kỳ quái.