Chương 2374
Độc Cô Vũ Mặc ngẩn người, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trong đêm, tròng mắt màu xanh lam như bảo thạch lấp lánh ánh sáng thuần túy, thấp giọng nói ra:
- Có một số việc, luôn luôn cảm thấy bất ổn trong lòng, có chút bồn chồn, không mãi nghĩ ra, nên ra ngoài đi dạo một chút.
Tô Dật chậm rãi đi xuống bậc thang, lắng tai nghe, tiếng hít thở của Liễu Nhược Hi bên trong phòng vẫn vang lên đều đều, chuyện này khiến trong lòng hắn thả lỏng, đi đến bên cạnh Độc Cô Vũ Mặc nói ra:
- Ngươi đang lo lắng đại hội luyện hóa ma kiếm ngày mai sao?
Độc Cô Vũ Mặc nhẹ gật đầu, nói cho Tô Dật biết, ban đầu thái độ của Độc Cô Thành và Độc Cô Hận cũng bén nhọn như vậy.
Thời điểm nhờ nàng đều vô cùng chân thành, bây giờ Tô Dật đến Vạn Đạo Kiếm Minh, hai phe đối chọi gay gắt ngược lại khiến Độc Cô Vũ Mặc không thể say giấc, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
- Đến đâu hay đến đó, ngươi cho rằng ta thật sự vì luyện hóa ma kiếm mà đến sao?
Tô Dật từ tốn nói.
Hai người sóng vai mà đi, thu liễm khí tức, dưới ánh trăng nhàn nhạt, dần dần đi ra khỏi đình viện, Độc Cô Vũ Mặc quay đầu sang nhìn Tô Dật, ngưng tiếng nói:
- Vậy ngươi vì cái gì?
- Vì ngươi!
Tô Dật thốt ra.
- Vì ta?
Độc Cô Vũ Mặc nhất thời trợn to mắt, không thể tin nhìn Tô Dật, ngực phập phồng, một loại cảm giác kịch liệt chỉ có nàng mới có thể cảm giác được đánh thẳng vào trái tim.
- Đương nhiên cũng là vì Mục Dương.
Tô Dật mỉm cười, ngước mắt nhìn thoáng qua những tòa gác cao liên miên san sát ở bên kia, Tô Dật cố ý lựa chọn rời xa khu kiến trúc trung tâm, hướng về phía một con đường mòn trong núi đi tới.
Nhắm mắt đi theo, hai người đều không nói gì, Tô Dật đi ở phía trước thở ra một hơi thật sâu, giữa đêm ánh mắt không còn sắc bén nữa.
- Bên trong Cổ Yêu Lâm, ngươi đã vì ta mà không màng sống chết, làm sao ta có thể không trả ngươi một cái nhân tình này?
Tô Dật quay đầu lại, ánh trăng vương lên sống mũi, bóng tối hoàn mỹ tôn lên hai con ngươi đen như Hắc Diệu Thạch của Tô Dật.
Độc Cô Vũ Mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên nghị tuấn tú của Tô Dật, một tia tà khí từ khóe miệng phun trào ra, đột nhiên nàng khẽ giật mình, chợt quay đầu đi.
- Ta không cần ngươi báo ân, ta làm nhiều như vậy đều là tự nguyện!
Độc Cô Vũ Mặc mím chặt môi, bên trong đôi mắt tinh khiết xen lẫn một tia tình cảm không tên, Tô Dật không phát hiện được, đương nhiên đây chỉ là Độc Cô Vũ Mặc cho rằng.
Đối với Độc Cô Vũ Mặc mà nói, phần tình cảm đâm sâu vào tim này khiến cho tâm hồn nàng đã sớm mê man nhiều ngày.
Ở Thiên Phong Bài Vị Chiến, Độc Cô Vũ Mặc vì Tô Dật đã lần thứ nhất mở hai mắt ra để thấy rõ thế gian hỗn loạn, cũng bởi vì Tô Dật mà Độc Cô Vũ Mặc lần đầu tiên trông thấy thế gian tươi đẹp.
Đôi mắt này là bởi vì Tô Dật mà tồn tại, bất tri bất giác, Độc Cô Vũ Mặc đã đem giao toàn bộ tâm tư cho Tô Dật.
Lúc ấy, biết được Tô Dật biến mất ở trong vụ nổ lớn, cả người Độc Cô Vũ Mặc như tro nguội, rời khỏi Kiếm Minh, đi Thiên Lan Hải Thành.
Từ chỗ Lam Xúc Liên biết được tin tức về viễn cổ ma thú, cho dù không xác định có đồ vật Tô Dật muốn hay không, Độc Cô Vũ Mặc cũng muốn đi thử một chút, đây là sự tình duy nhất nàng có thể làm vì Tô Dật.
Hiện nay, Tô Dật trở về, thành thân, có Liễu Nhược Hi và Đoan Mộc Tiểu Mạn, còn có một vị giai nhân Yêu Vực cảnh làm bạn.
Từ trước đến nay nàng vẫn luôn tự ti cô đơn, lại lâm vào âm u hẻo lánh một lần nữa, ngọn lửa nhân sinh lại bị cắt đứt một lần, nàng không biết mình có thể tiến lên hay không, có thể đạt được một cái ôm ấm áp hay không.
Độc Cô Vũ Mặc rất khát vọng mình cũng có thể trốn ở trong ngực Tô Dật y như là chim non nép vào người, nhân gian ảm đạm khiến Độc Cô Vũ Mặc vô cùng thất vọng, nhưng nếu như một chút ánh sáng cuối cùng chỗ Tô Dật cũng bị dập tắt, Độc Cô Vũ Mặc không biết phải làm gì.
Những chuyện này, nàng đều muốn nói cho Tô Dật nghe, thế nhưng Vũ Mặc biết Tô Dật không cần mình, phần cao ngạo trong lòng đã níu giữ chính nàng.
Sau khi trở lại Kiếm Minh, Độc Cô Thành và Độc Cô Hận tận tình khuyên bảo, đã khiến cho nàng lại động tâm một lần nữa, nàng muốn gặp người trong lòng là hắn, cho dù chỉ là một lần cũng tốt.
Nếu quả thật Vạn Đạo Kiếm Minh hồi tâm chuyển ý, có thể giúp Tô Dật đối địch Long gia, cho dù chỉ có một chút xíu hi vọng, Độc Cô Vũ Mặc cũng nguyện ý đi nếm thử.
Chỉ dựa vào chính mình thì không thể nào có sức, nhưng Độc Cô Vũ Mặc nguyện ý đẩy con sông lớn Vạn Đạo Kiếm Minh đến trước mặt Tô Dật, để Tô Dật cũng biết, trong sinh mệnh của hắn có Độc Cô Vũ Mặc tồn tại.
Chỉ sợ đây chính là điểm cô tịch của nàng, sự tình duy nhất nàng có thể làm vì người trong lòng.
- Ta làm những chuyện này cũng là nguyện ý.
Giọng nói của Tô Dật kiên định giống như bàn thạch, hắn muốn ngăn chặn tâm thần đang phân loạn của Độc Cô Vũ Mặc.
Đôi mắt Độc Cô Vũ Mặc chớp động, vô số cái suy nghĩ cùng hình ảnh hiện lên ở trong óc, mà lúc này Tô Dật cũng đã tiến lên, nàng giương mắt là có thể trông thấy Tô Dật. Lúc này Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc đứng rất gần nhau.
Đêm khuy tĩnh mịch, gió mát thôi qua, âm thanh vang vọng.
Bốn phía không người, mặt trăng như ngọc chứng kiến cho hai người, ngay cả hô hấp của hai người cũng ở trong gió đêm vang vọng, trở nên nhỏ bé.
- Thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên đi về nghỉ đi! Nhược Hi đang chờ ngươi.
Độc Cô Vũ Mặc không biết làm sao, khuôn mặt e lệ như màu hồng.
Tô Dật nhìn qua Độc Cô Vũ Mặc, trong lòng buồn vô cớ thở dài, hắ đầu thai làm người sao có thể không hiểu tâm tư Độc Cô Vũ Mặc, đối với Độc Cô Vũ Mặc, Tô Dật càng đồng tình và áy náy.
Trong quãng thời gian ngắn ngủi của hắn ở dị thế, Độc Cô Vũ Mặc xuất hiện sau cùng, nhưng sức ảnh hưởng của Độc Cô Vũ Mặc với hắn cũng không nhỏ hơn so với bất luận một cô gái nào.
Ngược lại, đối với một cô gái vì việc nghĩa chẳng từ nan, vì người trong lòng mình yêu nhất và thứ mình theo đuổi có thể bất chấp hậu quả, thì Tô Dật cũng động tâm, muốn làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Chỉ là thời gian lưu lại cho hai người không nhiều, Tô Dật cũng đã không có nhiều thời giờ đi cân nhắc những vấn đề này, Long gia, Xích Nô, Thượng Quan Thiên Thần, còn có ngoại vực Vân Tinh, mẹ đẻ, sự tình Hỗn Độn Yêu Hoàng, để cho hắn không cách nào dừng bước lại, đi ôm một người yêu mình.
Đối với Tô Dật mà nói, trong lòng không thể giả bộ không biết là một loại bảo vệ đối với Độc Cô Vũ Mặc.
Trông thấy Độc Cô Vũ Mặc, Tô Dật chỉ hi vọng bảo trì khoảng cách nhất định, cởi bỏ khúc mắc của Độc Cô Vũ Mặc, để nàng từ trong thân thế ảm đạm đi ra.
Độc Cô Vũ Mặc không thể là một cái bi kịch.
- Vũ Mặc, ta không gọi nàng là Vũ Mặc cô nương, ngươi hiểu ý ta không?
(đoạn này sẽ thay đổi cách xưng hô ta- nàng)
Giọng nói của Tô Dật trầm thấp nhưng khi Độc Cô Vũ Mặc nghe được, lại như là thiên âm vang vọng, giọng nói mang theo vài phần ấm áp có khí phách, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của nàng.
- Ong ong!
Độc Cô Vũ Mặc mở to đôi mắt, long lanh như vẽ, hơi thở như lan, nói:
- Tô Dật, ta... hiểu rồi.
- Hiện tại ta có rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng người nào quan trọng đối với ta, ta rất rõ ràng. Nàng đối tốt với ta, ta ghi nhớ trong lòng, nàng trả giá vì ta, nàng liền là người không được thay thế được, nàng... Biết không?