← Quay lại trang sách

Chương 2375

Tô Dật giương mắt, đây là lần thứ nhất hắn trịnh trọng nhìn qua cô gái tóc bạc thoát tục tuyệt lệ như vậy.

Eo nhỏ, da trắng, tóc bạc đến eo, tự thân mang một cỗ khí tức nhẹ nhàng, hai mắt chứa đầy hi vọng, khuôn mặt trong suốt như ngọc, cũng là một giai nhân tuyệt sắc của nhân gian.

- Ta biết! Ta có thể chờ ngươi!

Giọng nói vô cùng nhẹ nhõm, ngữ điệu không kiều không mị, nhưng lại là một cô gái vô cùng ôn nhu đối với người trong lòng.

Dọc theo đường núi màu đen, cả người Độc Cô Vũ Mặc giống như trở nên thoải mái không ít, trong núi màu xanh mực, khói trắng khắp nơi, Độc Cô Vũ Mặc yểu điệu động lòng người đón ánh trăng, dẫn Tô Dật đi thẳng tới.

Trên đường đi hai người trò chuyện rất nhiều, nói về chuyện Độc Cô Vũ Mặc khi còn nhỏ, trò truyện đến khi tâm tư của hai người hòa làm một, không thể nghi ngờ đêm nay là đêm cởi bỏ khúc mắc trong lòng Độc Cô Vũ Mặc.

Nhìn Độc Cô Vũ Mặc vui vẻ như thế, Tô Dật cũng một mực mỉm cười đi theo.

Độc Cô Vũ Mặc vốn nên vui vẻ, không nên vì chuyện của hắn lại đi hao tổn tinh thần, đây là chuyện duy nhất hắn cảm thấy mình mạnh mẽ.

Bảo vệ người bên cạnh, để bọn họ vui vẻ, nếu như không đủ mạnh, vậy tiếp tục tu hành, trở thành tồn tại mạnh nhất thiên địa, chúa tể tất cả, ôm người yêu.

Đây là con đường Độc Cô Vũ Mặc đã đi trăm ngàn lần, nhưng hôm nay lại có sự ôn nhu và ấm áp khác biệt trước kia.

Độc Cô Vũ Mặc đi ở phía trước, cười rất vui vẻ, gương mặt xinh đẹp tựa như một đóa mẫu đơn rực rỡ, mang theo mấy giọt sương, tăng thêm phần kiều mị.

Đột nhiên, Độc Cô Vũ Mặc ngừng lại ở một chỗ đỉnh núi hiểm trở.

- A... Dật, nơi đó chính là Vạn Nhận kiếm sơn.

Thuận theo phương hướng Độc Cô Vũ Mặc chỉ, xuyên thấu qua một mảnh sơn lâm nhìn ra xa, Tô Dật có thể mơ hồ cảm giác được một loại khí tức ác liệt đánh tới.

Ngọn núi to lớn gánh chịu lấy hơn trăm vạn anh linh đứng lặng ở trước người, đây là một tòa Kiếm sơn còn có kinh khủng hơn so với chân thân của Thôn Thôn, to lớn giống như đình viện.

Gió núi đánh tới, ù ù rung động, tựa như mang theo tiếng gầm thét của vong linh, để người ta không rét mà run!

- Kia là gì?

Ánh mắt Tô Dật nhìn chăm chú lên phía trên ngọn núi, nơi có vô số điểm sáng màu bạc hiện ra, nhẹ nhàng nói.

Độc Cô Vũ Mặc ở một bên nhẹ gật đầu, gió đêm thổi qua khiến mái tóc dài của nàng bay lên, khí tức ôn nhu chưa bao giờ có nương theo mà đến, giống như một đóa hoa lan thanh lãnh trong sơn cốc, khiến người ta vô cùng say mê.

- Kia là kiếm quang, số lượng kiếm cắm phía trên ngọn núi chính là số lượng người đã lĩnh ngộ kiếm ý ở Vạn Nhận kiếm van năm qua. Có người thành công đi ra, liền mang bảo kiếm của mình cống hiến cho Kiếm sơn, cũng có người không thể từ bên trong đi ra, nhìn lại, nói ít cũng có trăm vạn người!

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Dật lập tức tìm một chỗ cao, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại, thả linh thức ra.

Một đạo linh hồn dao động mà mắt thường khó có thể thấy được xung kích thiên địa, trong nháy mắt Tô Dật mở hai mắt ra, toàn bộ Thiên Nguyên yêu hồn cảm nhận được một loại cảm giác đau nhói xưa nay chưa từng có.

Loại cảm giác này, tựa như trăm ngàn vạn thanh kiếm đồng thời cắt lên thân thể của ngươi, tựa như thịt cá trên thớt, không chỉ đau nhói trên linh hồn, mà càng nhiều hơn chính là tâm linh sợ hãi.

Ở trước mặt con quái vật khổng lồ này, ngay cả hắn cũng trở nên nhỏ bé, ánh mắt Tô Dật đánh giá Kiếm sơn chiếm cứ thiên địa, không khỏi hít sâu một hơi.

- Nghe nói Vạn Nhận kiếm sơn có một vạn tầng, cũng không biết ta phải mang ma kiếm ném đến tầng thứ mấy, mới có thể luyện hóa nó?

Tô Dật cười khổ một tiếng, nếu như dựa theo quá trình bình thường, sẽ là hắn cầm ma kiếm tiến vào Kiếm sơn tiến hành luyện hóa, đương nhiên Vạn Đạo Kiếm Minh sẽ ở bên cạnh hiệp trợ.

Độc Cô Vũ Mặc xoay đầu lại, mắt lam nổi lên từng trận dao động, dùng giọng nhu hòa xen lẫn áy náy nói:

- Nếu không ngay mai ta và ngươi cùng lên núi đi! Ta rất lo lắng an nguy của ngươi, chỉ khi ta ở bên cạnh ngươi, ta mới yên tâm!

- Không cần, nàng và Mục Dương đều chờ ở bên ngoài đi, ở một chỗ với Nhược Hi, nếu như ta gặp nguy hiểm, Nhược Hi cần nàng bảo vệ!

Độc Cô Vũ Mặc nhìn Tô Dật, cuối cùng mới thuận theo gật gật đầu.

Độc Cô Vũ Mặc khẽ thở dài một cái, đi đến gần chỗ cao, khí tức thê lương âm lệ tốc thẳng vào mặt, Độc Cô Vũ Mặc nhất thời có chút hối hận vì thay Vạn Đạo Kiếm Minh mời Tô Dật tới.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, Vạn Đạo Kiếm Minh chưa có bản lĩnh vây khốn ta, đừng quên, ta thế nhưng là một trong những người đâu tiên thành lập Vạn Đạo Kiếm Minh các nàng!

Tô Dật vỗ tay một cái, trêu ghẹo nói.

Nghe vậy, mái tóc dài tựa như thác nước của Độc Cô Vũ Mặc theo gió bay lên, ban đêm gió lạnh, dưới mảng lớn ánh sáng chiếu rọi xuống, Độc Cô Vũ Mặc như là một vị tiên tử không dính bụi trần, tuyệt mỹ vô cùng.

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ nhàng đứng ở một bên, cười nói:

- Thực ra lời Nhược Hi cô nương nói ban ngày cũng là lời ta muốn nói, A Dật, ta cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi, ngẫm lại lần thứ nhất chúng ta gặp mặt, thật là thần kỳ!

Tô Dật lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, Thiên Phong Bài Vị Chiến, Độc Cô Tà mang theo Độc Cô Vũ Mặc đến, tỏa sáng toàn trường, sau khi tất cả mọi người kiến thức được tu vi của Độc Cô Vũ Mặc, lại càng xôn xao.

Sau đó hắn và Độc Cô Vũ Mặc đánh cược, cuối cùng hắn dùng thực lực của bản thân triệt để đả động cô gái tự cho mình là thanh cao, cao đồ của Kiếm Thần này.

Đây là một loại duyên phận kỳ diệu như thế nào, ngẫm lại cũng làm cho hắn bật cười.

Dứt lời, hai người vừa đi vừa nói đã đến cửa vào, Độc Cô Vũ Mặc vẫn cảm thấy cuộc nói chuyện đêm nay như một giấc mộng.

Nhìn bóng lưng Tô Dật sắp trở về, Độc Cô Vũ Mặc gấp giọng nói:

- Tô Dật, nếu ta có thể gặp ngươi sớm một chút thì tốt biết mấy!

Trong bóng tối, hai con ngươi Tô Dật trong suốt, thanh tịnh như là nước suối, làm sao Tô Dật không từng nghĩ qua như vậy.

- Trở về đi! Ngày mai xem trò hay của ta là được!

- Ừm!

Thẳng đến khi Tô Dật lại biến mất ở trước mắt một lần nữa, Độc Cô Vũ Mặc ngừng chân hồi lâu mới rời đi, giấc mộng đêm nay thật đẹp, Độc Cô Vũ Mặc không muốn tỉnh lại.

Dù là lưu luyến thêm một khắc cũng tốt, bởi vì đêm nay Tô Dật thuộc về Độc Cô.

Theo khí tức Độc Cô Vũ Mặc tiêu tán ở bên trong thiên địa, Tô Dật mới nhắm hai mắt lại, bên trong bóng tối, hô hấp của Tô Dật dần dần trở nên đều đều...

Hôm sau, sắc trời tươi đẹp, ánh nắng vẩy xuống.

Tô Dật và Liễu Nhược Hi dậy từ sớm, nhìn nhau cười một tiếng, giống như hôm nay không có chuyện gì phát sinh.

Hai người ăn ý đi vào trong sân, Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc đã đợi sẵn.

- Tiểu sư thúc công dậy thật sớm!

Tư Đồ Mục Dương tranh thủ thời gian tiến lên đón, nhìn thấy Liễu Nhược Hi đi theo, cũng chào hỏi một tiếng.

- Tô Dật, Nhược Hi cô nương khỏe không!

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng.

So sánh với vẻ nội liễm và ít nói trước đó, hôm nay Vũ Mặc càng có thêm mấy phần hương vị, cũng càng thêm tươi đẹp.

Liễu Nhược Hi nhìn thoáng qua Tô Dật, chợt đến bên người Độc Cô Vũ Mặc, rất nhanh hai người liền trở nên thân thuộc.

- Cái chỗ chết tiệt này của ngươi ta ngủ không quen, nhanh luyện hóa ma kiếm, để ta trở về!