Chương 2376
Tô Dật trừng mắt với Tư Đồ Mục Dương, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ yêu thương, đối với đệ đệ tuổi nhỏ này, trong lòng Tô Dật luôn luôn muốn chăm sóc hắn.
Tư Đồ Mục Dương nặng nề gật đầu, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Dật, như muốn nói nhỏ.
- Vậy thì tốt, ông ngoại và mọi người đang đợi, chúng ta nhanh đi đi! Kỳ thật, ta cũng không thích nơi này, từ nhỏ đã không thích, quá tù túng! Sau khi kết thúc, bốn người chúng ta cùng đi, đi Ngự Thiên cung, nơi đó mới là chỗ ta thích! Tỷ tỷ, ngươi nói có đúng hay không?
Tư Đồ Mục Dương cố ý nhấn mạnh câu nói sau cùng lên, Độc Cô Vũ Mặc đột nhiên bị điểm tên, lập tức dừng trò chuyện cùng Liễu Nhược Hi, ngượng ngùng nói:
- Ừm... Đúng vậy, Ngự Thiên cung rất tốt.
Nói xong câu đó, Độc Cô Vũ Mặc còn nhìn thoáng qua Tô Dật, có chút ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng.
Liễu Nhược Hi đứng ở một bên, ánh mắt đảo qua trên người Độc Cô Vũ Mặc và Tô Dật, rồi đột nhiên như hiểu ra gì đó, nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, muốn trở về thì phải thật cố gắng!
Trong lúc đó bốn người nhìn nhau cười một tiếng, đại hội ma kiếm chính thức bắt đầu, một loại chiến ý bừng bừng dâng lên ở trong lòng.
Dọc theo con đường nhỏ hôm qua đi, con đường dần dần trở nên rộng lớn, bốn người nện bước kiên định, nhanh chóng đi đến!
Ánh mắt nhìn qua, Vạn Nhận kiếm sơn rạng rỡ đêm qua vẫn lăng lệ như thế, khí tức mênh mông trùng kích thiên tựa như vạn kiếm cùng bay.
Vô số đạo năng lượng xé rách thiên địa, gợn sóng phiêu đãng, khiến linh hồn người ta tự dưng rung động!
- Ông ngoại và kiếm chủ đại nhân đều đang chờ!
Tư Đồ Mục Dương hưng phấn chỉ vào một đám người đen nghịt, nhìn Tô Dật gật đầu.
Nhìn khuôn mặt Tư Đồ Mục Dương hưng phấn như mặt trời, chính Tô Dật Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc cũng mỉm cười ăn ý.
Nếu như biết rõ nơi này có nguy hiểm, lại muốn ít đi một người gánh chịu loại cảm giác đè nén này, thì cứ để Tư Đồ Mục Dương vui vẻ như vậy đi, như thế cũng không tệ.
Rất nhanh, đám người Tô Dật ở dưới từng đạo ánh mắt tò mò và bén nhọn, dọc theo con đường rộng lớn đi vào giữa sân.
Ánh mắt nóng bỏng lướt qua trên người Tô Dật tựa như đang nhìn một vật mới mẻ, chỉ có một số ít ánh mắt rơi vào trên người Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc.
- Người dẫn động chín thanh thiên kiếm hôm qua chính là vị này sao? Tô Dật! ta nhớ hình như hắn là người giành vị trí thứ nhất Thiên Phong Bài Vị Chiến thì phải?
- Đúng vậy, người có thể sống sót từ trong tay Long Thương đều rất mạnh!
- Cái gì, chín thanh thiên kiếm? Si Kiếm lão tổ cũng mới có sáu thanh thiên kiếm? Thanh niên này tu luyện như thế nào? Hắn là yêu nghiệt sao?
Đón từng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng Tô Dật không hề bận tâm, hắn đã sớm không cảm thấy kinh ngạc đối với tình cảnh này.
Ngược lại là Tư Đồ Mục Dương sợ Tô Dật không nổi danh, hung hăng khoa tay múa chân ở phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói cho người khác biết, Tô Dật là tiểu sư thúc công của Tư Đồ Mục Dương hắn.
Toàn trường xôn xao, càng nhiều ánh mắt lăng lệ bén nhọn từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Nhưng thời điểm nhìn lên người Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc, lại trở nên vô cùng nóng bỏng.
- Đi vào đi!
Tô Dật quay đầu sang, nắm thật chặt tay Liễu Nhược Hi, nhìn về phía dưới Kiếm sơn, thấy mấy bóng người quen thuộc, sải bước mà đến.
Độc Cô Vũ Mặc kiên định đứng ở bên cạnh Tô Dật, không kiêu ngạo không tự ti, tựa như không có quan hệ với Vạn Đạo Kiếm Minh, chuyện này dẫn tới đám người Độc Cô Thành và Độc Cô Kiếm bất mãn.
- Vũ Mặc và tiểu tử Tô Dật có chút quá gần, cũng không phải chuyện tốt!
Độc Cô Hận nhẹ nhàng nói, một đạo ánh mắt bén nhọn chảy ra giữa trời.
- So với Độc Cô Vũ Mặc, dường như phản ứng của Mục Dương càng thêm khác thường!
Độc Cô Thành lạnh lùng nhìn thoáng qua Độc Cô Hận, bỏ lại đám người phía sau, đi xuống đài!
Chỉ để lại Độc Cô Hận liên tục biến đổi ánh mắt, ý tứ của Độc Cô Thành rất rõ ràng, cháu ngoại và lợi ích, chỉ có thể chọn một.
- Tô tông chủ!
Âm thanh trấn áp toàn trường, giọng nói của Độc Cô Thành hùng hồn tựa như mãnh hổ xuất lâm, kiếm khí hung hãn quanh thân càn quét thương khung.
Bỗng nhiên, Kiếm sơn khổng lồ sau lưng như có phản ứng, vũ khí khắp núi đồi như run rẩy theo, vang lên không ngớt, khí thế bá đạo vô song!
- Ông!
Trong nháy mắt, mấy chục vạn người ở đây đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt ngưng động, dừng lại ở trên người Tô Dật và Độc Cô Thành.
Đi đến chân Kiếm sơn, ngước nhìn toàn cảnh Kiếm sơn, ánh mắt Tô Dật lại âm thầm run rẩy một phen.
Lúc này hắn mới phát hiện Kiếm sơn khổng lồ cỡ nào, ngọn núi to lớn tựa như trường kiếm màu đen vắt ngang vân tiêu, bá đạo bễ nghễ!
Phía trên ngọn núi có ánh sáng màu bạc quay quanh, tựa như bí văn, thuận theo ngọn núi một mực nhìn lên, có thể mơ hồ cảm giác được âm thanh gió rít thê lương và tiếng kiếm khí gầm gừ quanh quẩn!
- Độc Cô Kiếm chủ, chỉ là luyện hóa một thanh ma kiếm, cần gì phải tạo thanh thế rung trời như vậy?
Tô Dật cười khổ một tiếng, buông tay Liễu Nhược Hi ra, đáp lễ với các vị cường giả và Độc Cô Thành ở trước núi.
Nghe vậy, Độc Cô Thành nhỏ cười một tiếng, lơ đãng nhìn qua Liễu Nhược Hi nói.
- Vợ chồng Tô tông chủ cho tại hạ mặt mũi, làm sao Vạn Đạo Kiếm Minh có thể không biểu hiện ra tâm ý! Lại nói, người Vạn Đạo Kiếm Minh đều nhìn thấy chín thanh thiên kiếm, Tô tông chủ là hạng người gì mới có thể nghiền ép nhân tài Kiếm Minh ta hoảng sợ chứ!
Nói xong câu đó, mí mắt tất cả đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh khẽ động, nương theo ánh mắt hưng phấn là từng trận sát ý lưu động mà ra.
- Xem ra tiểu tử kia đi Thiên Kiếm Chi Lộ vẫn là đi nhầm!
Tô Dật cảm thấy không khí trầm xuống, tính kích động trong lời nói của Độc Cô Thành quá mức lợi hại, trong nháy mắt kích động địch ý của tất cả thanh niên ở đây lên.
- Tô tông chủ nói quá lời rồi, đã như vậy, chúng ta liền đi lên đỉnh Kiếm sơn thôi, vừa đi vừa nói chuyện luyện hóa ma kiếm hôm nay!
Tô Dật liếc mắt nhìn toàn trường, Tư Đồ Mục Dương, Độc Cô Vũ Mặc và Liễu Nhược Hi sau lưng cũng lập tức đi theo.
Trong nháy mắt mấy chục đạo âm thanh xé gió đinh tai nhức óc vang lên, bên trên hư không nổi lên vô số gợn sóng, ánh sáng xung kích thiên địa, trong nháy mắt khí tức hủy diệt giống như bao phủ đỉnh Kiếm sơn!
- Xoẹt!
Mấy chục đạo hư ảnh rơi xuống đất, kiếm khí bên trong không gian hung hãn như là róc thịt, hơi không chú ý liền cắt đứt huyết nhục của mọi người ở đây ra!
Uy áp cuồng bạo vô cùng nguy hiểm, chư vị cường giả hạ xuống đỉnh Kiếm sơn, mỗi một người đều vận chuyển không gian Nguyên Vực lên, sợ có sự tình không tưởng phát sinh.
Độc Cô Thành nhìn qua một cái cửa đá hình kiếm trên đỉnh Kiếm sơn, hướng Tô Dật giới thiệu nói:
- Tô tông chủ, xin mời đi theo ta!
Đi đến cửa đá, Tô Dật lập tức cảm giác được phía sau cửa ẩn giấu một loại khí tức kiếm đạo lạnh lẽo thấu xương.
Nếu như năng lượng khủng bố phóng xuất ra, chỉ cần vài phút là có thể phá hủy hư không, cả phiến thiên địa đều bị rạn nứt vỡ vụn!
- Đây chính là lối vào Vạn Nhận kiếm sơn, ta tin Vũ Mặc và Mục Dương đã giới thiệu qua về Vạn Nhận kiếm sơn cho ngươi, ta sẽ không lắm lời nữa. Chỉ có điều nếu muốn mở ra Vạn Nhận kiếm sơn, đi thẳng tới chỗ sâu năm ngàn trượng, cần kết hợp năng lượng của tất cả cường giả chúng ta lại! Cho nên chúng ta sẽ không đi vào cùng ngươi được!