← Quay lại trang sách

Chương 2377

Ý của Kiếm chủ là Vạn Nhận kiếm sơn sẽ không có người đi cùng Tô Dật xuống dưới sao?

Đột nhiên ánh mắt Tư Đồ Mục Dương chớp động, gấp giọng nói.

- Mục Dương, đại sự luyện hóa, còn chưa tới lượt ngươi chen vào nói!

Độc Cô Hận lớn tiếng trách cứ, nhanh chóng kéo Tư Đồ Mục Dương đến một bên.

Tư Đồ Mục Dương hất tay ông ngoại ra, xoay người lại, nhìn qua đám người, ngưng tiếng nói:

- Vạn Nhận kiếm sơn khủng bố cỡ nào, sư bá sư thúc đang ngồi hẳn là so với ta càng rõ ràng hơn nhiều, kiếm chủ đại nhân, để tiểu sư thúc công của ta một mình đi xuống năm ngàn trượng, ta cảm thấy không ổn!

- Ý Tô tông chủ như thế nào?

Độc Cô Thành đối với chuyện Tư Đồ Mục Dương xuất đầu không có chút ngoài ý muốn nào, mắt nhìn Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc không có bất luận bộ dạng nóng nảy nào, nhưng trong lòng có chút hoài nghi.

Kỳ thật, đối với Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc mà nói, Tô Dật đã sớm làm tốt công tác chấn an tâm thần cho các nàng, đã đến Vạn Đạo Kiếm Minh rồi, liền không có đạo lý chạy trốn!

Mặc dù không biết Độc Cô Thành và Độc Cô Hận đánh chủ ý gì, nhưng ánh mắt Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc đều rất bình tĩnh, hai người nhìn nhau cười một tiếng, không chút gợn sóng như là nước hồ mùa đông!

Ở trong lòng của các nàng, đã làm tốt chuẩn bị cùng tiến cùng lùi với Tô Dật.

Bởi vậy, hiện tại Tô Dật không cần đi lo lắng Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc, hôm nay Tô Dật muốn Vạn Đạo Kiếm Minh để lộ ý nghĩ xấu ra.

Có thần uy của cửu thiên kiếm, Tô Dật tin tưởng mình từ Vạn Đạo Kiếm Minh an toàn rời đi, hẳn không phải là việc khó.

- Độc Cô Kiếm chủ tin tưởng tiểu tử như vậy, lúc này tiểu tử lại nửa đường bỏ cuộc, chẳng phải là cẩu hùng, để cường giả Kiếm Minh chế nhạo sao!

Tô Dật mỉm cười, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào ánh mắt biến hóa của Độc Cô Thành, bên trong não hải hiện lên các loại suy nghĩ.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, đã đến liền không có đạo lý lùi bước.

- Quả nhiên Tô tông chủ can đảm hơn người!

Mắt Độc Cô Thành lộ ra vẻ khen ngợi, bàn tay vung lên, cường giả sau lưng nhanh chóng đứng lên trên một cái đồ án hình lục giác.

Trường kiếm trong tay dựng thẳng trước người, mấy chục đạo kiếm khí đứng giữa trời, nhất thời toàn bộ không gian vì đó mà run lên, một cỗ khí tức khủng bố lan tràn khuếch tán ra ngoài!

- Khai sơn!

Độc Cô Thành nhìn qua Tô Dật, bên trong ánh mắt nhanh chóng phun trào hàn ý, theo âm thanh lạnh lùng rơi xuống.

Cánh cửa hình kiếm sau lưng hóa thành một đoàn năng lượng hung hãn, tựa như mặt trời dâng lên, xuyên thủng không gian!

- Âm vang!

Thanh âm của Độc Cô Thành tựa như hồng chung, lại bị tiếng kiếm minh ngút trời che lấp lại!

- Rầm rầm!

Một giây sau, bên trong đôi mắt rung động của Tô Dật, kiếm ảnh phô thiên cái địa nổ bắn ra thiên khung.

Không trung lập tức có gió nổi mây vần, mây đen kéo đến, khí tức cuồng bạo nương theo vô số kiếm ảnh xung kích thiên địa!

Không đến một phút, Tô Dật đảo mắt quanh không trung, liền thấy bốn phía cao cao trên bầu trời, đã bị kiếm quang chiếm cứ, ánh sáng rạng rỡ, phun trào trong hư không vô tận, lăng lệ tiêu sát, thiên uy giáng lâm!

- Mời Tô tông chủ lên núi!

Ánh mắt các cường giả ngưng lại, thanh âm gào thét như sắt, nhắm ngay chỗ Tô Dật.

- Vậy ta đi vào, các ngươi chờ ta ở bên ngoài!

Tô Dật cười nhạt, nhìn hai nữ nói.

Đột nhiên Tô Dật nhìn về phía hư ảnh kiếm môn, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói với Tư Đồ Mục Dương:

- Mục Dương, chăm sóc tốt cho Vũ Mặc và Nhược Hi!

Vừa mới nói xong, dưới tầm mắt nghiêm nghị của tất cả mọi người, toàn thân Tô Dật ngưng kết chiến ý, yêu khí hung hãn tựa như yêu tôn giáng lâm, năng lượng trong hư không hướng về phía hắn tích tụ đến!

- Đinh linh!

Mấy chục vạn thanh trường kiếm cùng nhau phát ra tiếng vang xé rách màng nhĩ, uy áp lạnh thấu xương cắt đứt hư không.

Đột nhiên ánh mắt tất cả mọi người ở đây nhảy lên, khí tức toàn thân bởi vì luồng khí thế nghiền ép này mà điên cuồng phun trào theo!

- Tiểu sư thúc công!

Thân hình Tư Đồ Mục Dương nhanh chóng lùi lại.

Tu vi hắn còn không tới đỉnh phong nên khuôn mặt tái nhợt, nắm chặt song quyền, nhìn qua Tô Dật đã hóa thành ánh sáng bay đi, bờ môi rung động.

- Chúng ta xuống phía dưới chờ hắn đi!

Vũ Mặc vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Mục Dương, mà lúc này, nhìn thấy Tô Dật đã thật sự đi vào, trên mặt Độc Cô Thành và Độc Cô Tà nghiễm nhiên toát ra vẻ vui mừng không che giấu chút nào!

- Ầm ầm!

Tiếng nổ rung động tâm hồn vang lên ở sau lưng, kiếm quang vụt tắt, hư không vỡ nát từng khúc, rất nhanh, cánh cửa hình kiếm triệt để đóng lại.

- Mục Dương, cùng ta đi xuống đi! Chúng ta tới đó chờ!

Thái độ Độc Cô Hận trở nên mười phần ôn hòa, hướng phía Mục Dương hỏi.

Mắt thấy Tô Dật mạo hiểm, Mục Dương ngây thơ làm thế nào cũng không cười nổi.

Từ tình huống trước mắt đến xem, Tô Dật luyện hóa ma kiếm, đám người mở sơn môn, trừ một số nguy hiểm ra, tất cả đều không có gì không ổn, nhưng trong lòng Tư Đồ Mục Dương vẫn không an tâm.

- Cháu và Vũ Mặc tỷ tỷ ở chung một chỗ cũng được! Ông ngoại, ông đã đáp ứng cháu, tiểu sư thúc công an toàn!

Tư Đồ Mục Dương yếu ớt nhìn thoáng qua Độc Cô Thành, sau đó ngay cả ông ngoại cũng không tiếp tục nhìn, liền cùng Độc Cô Vũ Mặc, Liễu Nhược Hi đi xuống núi.

- Ngươi!

Độc Cô Hận quay đầu nhìn qua sơn môn đã đóng, bên trong ánh mắt chợt lướt qua một tia tinh ranh.

Vô luận như thế nào, Tô Dật đi vào chính là thành công bước đầu tiên, đối với việc cháu ngoại có mấy lần mạo phạm, Độc Cô Hận đều nhịn xuống.

- Đi thôi! Trò hay sắp bắt đầu rồi!

Độc Cô Thành ở phía trước, không hề để tâm đến ước định giữa Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Hận, suất lĩnh các cường giả hướng về phía dưới núi bay đi!

Trong nháy mắt này, ngàn vạn ánh mắt quan chiến run rẩy mãnh liệt, linh hồn cũng bắt đầu run rẩy theo!

Khí tức lăng lệ mà tiêu sát quanh không trung không ngừng nổi lên, tinh thần giống như bầu trời u ám bị kiếm quang che kín, yết hầu tất cả mọi người liên tục nhấp nhô, ánh mắt dao động!

Sau khi trở lại dưới chân Kiếm sơn, Tư Đồ Mục Dương, Liễu Nhược Hi cùng Độc Cô Vũ Mặc đơn độc đứng ở trên một chỗ khán đài.

Bên cạnh có vô số ánh mắt quái dị bắn đến, nhưng ba người lại không thèm để ý.

Người xung quanh không dám tin tưởng, có người sẽ xâm nhập đến độ sâu năm ngàn trượng trong núi luyện hóa ma kiếm, nơi này lại có ba người ngu dại chờ người kia còn sống trở về.

Từ biểu lộ của ba người đến xem, lòng tin đối với Tô Dật mười phần, không thèm để ý chuyện Tô Dật lên núi là tìm chết.

- Hình như ba người này có chút tự tin quá mức rồi? Năm ngàn trượng ư! Chỗ sâu nhất để đốn ngộ kiếm ý ở Vạn Nhận kiếm sơn cũng chỉ đến một ngàn trượng!

- Có lẽ chín thanh thiên kiếm ngày hôm qua đã cho tê tiểu tử kia tự tin không gì sánh kịp, hừ, quả nhiên người muốn chết vẫn rất nhiều!

- Không biết tại sao kiếm chủ và Hận trưởng lão lại lựa chọn người này tiến vào Kiếm sơn! Hôm qua ta cũng trông thấy cảnh tượng chín thanh thiên kiếm ngày, nhưng Thiên Kiếm Chi Lộ và Vạn Nhận kiếm sơn tuyệt đối không phải là cùng một cái cấp độ! Tiểu tử này đang đi tìm chết!

Tư Đồ Mục Dương ở bên cạnh, ánh mắt như bị kim châm, hắn quay đầu trừng mắt về phía đám người, thanh âm nhỏ đi rất nhiều.

- Bất kể như thế nào, cũng không thể để cho tiểu sư thúc công mất mặt! Tiểu sư thúc công còn không sợ, thì chúng ta chờ ở bên ngoài cũng phải có chút khí thế!

Tư Đồ Mục Dương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt khẩn trương nhìn qua Độc Cô Thành và Độc Cô Tà ở trước người đang vung tay lên!

- Bắt đầu!

Thanh âm của Độc Cô Thành trấn áp toàn trường!