← Quay lại trang sách

Chương 2378

Uống!

Đám người hét lớn, ngàn vạn ánh mắt nóng bỏng bắn ra không trung, chỉ thấy mấy chục tên cường giả Nguyên Vực cảnh đồng thời phát lực, năng lượng linh hồn chướng mắt gia tăng ở phía trên Kiếm sơn.

Sau khi Kiếm sơn thiếu khuyết vũ khí trấn áp có chút rung động, nhất thời hoà lẫn cùng vô số năng lượng trên không trung!

- Phanh phanh!

Rất nhanh, quanh không trung gió nổi mây vần, dưới sức ép của cự lực, ánh sáng màu trắng bạc bắn ra, ngọn núi lớn kéo dài đến mấy ngàn dặm trở nên trong suốt, chói mắt!

Phía trên ngọn núi lấp lánh, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên một luồng hào quang màu đỏ rực đang nhanh chóng chìm xuống, khí tức cuồng bạo càn quét trong lòng núi, không giảm yếu chút nào!

- Một trăm trượng!

- Hai trăm trượng!

- Ba trăm trượng!

...

- Một ngàn trượng!

Không gian ven đường giống như bị vỡ vụn, ánh sáng màu đỏ rực chiếu rọi vạn cổ đại sơn, trước mắt bao người, Tô Dật đột phá cực hạn của Vạn Đạo Kiếm Minh vạn năm qua dễ dàng như trở bàn tay!

Lại một lần nữa đánh vỡ cực hạn, vừa rồi tất cả còn đang nghị luận sôi nổi nhất thời cứng lại, từng luồng hơi lạnh xẹt qua trước người, không ai dám nói chuyện nữa.

Mạnh, mạnh đến mức khiến người ta kinh hoảng! Mạnh đến giận sôi!

Trông thấy Tô Dật thế như chẻ tre, thét dài lao nhanh, thẳng tiến không lùi, trong óc Tư Đồ Mục Dương lập tức tràn ngập hỏa khí cùng nhiệt ý!

- Tiểu sư thúc công, quá mạnh! Xông lên! Cứ như vậy lao xuống đi!

Bỗng nhiên, Tư Đồ Mục Dương như muốn một lời phát tiết hết nộ hoả ra ngoài, hắn quay đầu, hung hăng nhìn qua đám người vừa mới nói những lời kia.

- Vừa rồi người nào nói tiểu sư thúc công ta sẽ chết, đứng ra cho ta!

Tiếng rống giận dữ cùng với cái nhìn tựa như cuồng thú bắn ra, sát cơ cũng phun trào ra quanh thân Tư Đồ Mục Dương!

Vừa rồi Tư Đồ Mục Dương đều nghe thấy hết, vì Tô Dật, hắn phải nhẫn nhịn, không thể biểu hiện ra ngoài là mình đang bối rối.

Nhưng hiện tại, một ngàn trượng chỉ là trong nháy mắt, Tô Dật lại một lần nữa mạnh mẽ đánh mặt tất cả mọi người ở đây.

Tư Đồ Mục Dương muốn xả giận, nếu khinh thị hắn, hắn có thể liều mạng tu luyện để chứng minh bản thân, nhưng khinh thị Tô Dật thì Tư Đồ Mục Dương là người đầu tiên không cho phép!

Nhìn qua từng gương mặt xoắn xuýt, Tô Dật mạnh mẽ khiến bọn hắn giống như ăn phải một con ruồi, rất nhiều người ở đây không được chứng kiến một mà cửu kiếm thiên uy của Tô Dật, lúc này cũng câm như hến, không dám nói nữa.

- Nói chuyện đi, đều câm điếc rồi sao? Một đám cặn bã, không phải vừa rồi rất vui vẻ sao!

Tư Đồ Mục Dương hằm hằm nhìn vào đám người, cuối cùng bị Độc Cô Vũ Mặc kéo về chỗ lan can.

- Chấp nhặt với bọn họ làm cái gì?

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ giọng cười nói.

Mà lúc này, trong đám người có một giọng nói lạnh lùng truyền ra:

- Các ngươi một cái là Kiếm Thần cao đồ, một cái là đồ đệ Hận trưởng lão, lại đi giúp đỡ người ngoài! Thật sự là ăn cây táo rào cây sung!

Tư Đồ Mục Dương chậm rãi xoay đầu lại, nhận ra người vẫn thường làm mưa làm gió, tự xưng là nhân tài kiệt xuất trong đám thiếu niên cùng thế hệ Khuông Thiếu Nguyên.

- Khuông Thiếu Nguyên, ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ lắm?

Kiếm ý Nguyên Hoàng cảnh lục trọng mạnh mẽ xẹt qua mắt.

Đột nhiên yết hầu Khuông Thiếu Nguyên cuồn cuộn, xương gò má cao cao rung động rất nhỏ, chế giễu ngược lại:

- Một ngàn trượng mà thôi, còn có hai ngàn trượng, ba ngàn trượng! Ngươi oai cái gì!

- Đúng, Mục Dương, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ, vậy mà ngươi lại đi giúp một người ngoài!

- Tô Dật cho ngươi chỗ tốt gì! Chúng ta thấy ngươi là cháu ngoại Hận trưởng lão, không so đo với ngươi!

- Còn chưa tới chỗ mà, Mục Dương ngươi đừng vui mừng quá sớm!

- Ba!

Tư Đồ Mục Dương đột nhiên đập lan can, ánh sáng màu vàng kim bay vút lên trước người, lập tức nói:

- Đều nhớ kỹ cho ta! Ta Tiểu sư thúc công nhất định đi tới, các ngươi cứ nhìn xem đi!

Tư Đồ Mục Dương quay đầu, mắt lộ ra hàn ý, nhìn chằm chằm vào ngọn núi màu bạc.

Nhìn thấy Tư Đồ Mục Dương tức giận, Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc đều vì khí phách của hắn mà có một chút vui mừng.

Tư Đồ Mục Dương đối với Tô Dật chính là tình cảm thật!

- Đến hai ngàn trượng!

Tư Đồ Mục Dương gào lên khàn cả giọng, nguyên khí cuồn cuộn mà đến, nghiễm nhiên là tiếp tục thị uy với các sư huynh đệ vừa rồi.

Qua nửa ngày, theo độ sâu trong lòng núi hạ xuống, ánh sáng màu trắng cũng càng thêm nồng đậm.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần tiến vào Vạn Nhận kiếm sơn, chỉ cần càng đi xuống, uy áp không gian và ý chí kiếm đạo lưu lại bên trong sẽ càng thêm tra tấn người, võ giả bình thường dừng lại ở độ sâu một ngàn trượng, cũng đã là cực hạn!

Nhưng bây giờ, Tô Dật đứng ở vị trí hai ngàn trượng, giống như không có chút vấn đề nào, cái này khiến toàn trường im lặng.

- Nhanh lên! nhất định tiểu sư thúc công có thể làm tất cả mọi người kinh sợ!

Tư Đồ Mục Dương nín thở chờ đợi, sắc mặt Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc bên cạnh đều khẩn trương, mắt nhìn chăm chú vào ánh sáng màu trắng biến hóa.

- Đến cùng tiểu tử này luyện lực lượng huyết nhục như thế nào, còn có loại năng lượng linh hồn này nữa, cũng quá mức kinh người đi!

Độc Cô Hận có chút không dám tin tưởng con mắt của mình, bên trong đôi mắt mờ nhạt tràn ngập sự kinh ngạc.

- Chờ hắn chết rồi, chẳng phải là sẽ biết tất cả mọi chuyện sao?

Độc Cô Thành hơi khép mắt lại, giống như cũng có chút ngoài dự đoán đối với việc Tô Dật mạnh mẽ.

Nhưng từ phản ứng nhìn lại, mặc kệ Tô Dật mạnh bao nhiêu, Độc Cô Thành cũng không lo lắng, nhìn Kiếm sơn biến hóa như nhìn vật trong túi, một loại biểu lộ nắm chắc thắng lợi trong tay khiến Độc Cô Thành trở nên nghiền ngẫm.

- Bây giờ có cần đi mời vị đại nhân kia ra không?

Độc Cô Hận nhẹ gật đầu, bờ môi khẽ nhếch lên, bên trong giọng nói trầm thấp mang theo sát ý nồng đậm.

Độc Cô Thành lắc đầu, sờ sờ cái cằm, chỗ sâu trong con ngươi lóe ra từng tia giảo hoạt, nói:

- Bắt người phải bắt quả tang, vẫn chưa tới thời điểm! Đúng rồi, hẳn là mấy cái thế gia kia cũng đến rồi đi?

Độc Cô Hận trả lời:

- Trên cơ bản sắp đến, ta không có thông báo Vân gia, sợ tiếp tục xuất hiện sóng gió!

Nhìn màn ánh sáng màu bạc phía dưới, điểm sáng vẫn còn tiếp tục chìm xuống, tốc độ cực nhanh, tin tưởng không bao lâu, Tô Dật có thể đến độ sâu năm ngàn trượng, chợt lạnh nhạt nói:

- Tên Vân Trung Ly kia không phải dễ trêu, hắn đến tất nhiên sẽ che chở Tô Dật, cũng được, nếu như bốn nhà đều đồng ý, Vân gia hắn còn có thể nhấc lên sóng gió gì!

Độc Cô Thành và Độc Cô Hận đồng thời bước về phía trước một bước, Độc Cô Thành nhẹ nhàng nói:

- An bài xong xuôi đi, hẳn là nhân thủ dưới năm ngàn trượng cũng đã đến đông đủ, tiểu tử này mạnh mẽ như vậy, không biết đại trận có thể có tác dụng hay không!

Trong mắt Độc Cô Hận lóe lên tinh quang, nói cho Độc Cô Thành biết, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, Độc Cô Thành hài lòng gật đầu.

- Lát nữa phải sớm bắt lấy Liễu Nhược Hi, đại lễ đưa tới cửa cũng không thể để nàng chạy!

Độc Cô Thành nhếch miệng lên.

Đến thời điểm này, Tô Dật đã triệt để tiến vào Kiếm sơn, âm mưu của Vạn Đạo Kiếm Minh cũng triệt để lộ ra mặt nước.

Trong đám người sôi trào sau lưng, mấy người Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc vẫn đang lo lắng chờ đợi Tô Dật đi đến độ sâu năm ngàn trượng, mà không biết độ sâu năm ngàn trượng là một điểm tử vong.