← Quay lại trang sách

Chương 2379

Qua nửa ngày, một mình Tô Dật nhanh chóng chìm xuống Kiếm sơn, áp lực nặng nề giống như thuỷ triều vọt tới khiến Tô Dật rất cảm thấy khó chịu, như là cả người chìm ở trong nước, hô hấp khó khăn.

Theo độ sâu không ngừng tăng lên, uy áp quanh không trung cũng không ngừng đè lên ba lớp phòng ngự.

Đây là lần thứ nhất không có bất kỳ người nào trợ giúp Tô Dật, đi khiêu chiến nơi nguy hiểm không biết, Thiết Hồn Mạch không đây, Xích Phi Hồng không ở đây, ngay cả Linh Thiên Tuyết cũng không ở đây.

Trong lòng núi u ám, tất cả những gì Tô Dật chứng kiến hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.

Năng lượng khủng bố càn quét quanh không trung, kiếm ý trùng thiên, bên trong ngọn núi đen nhánh, Tô Dật vậ chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lên đến cực hạn, trong lòng cũng có một cái đánh giá tương đối về chiều sâu.

- Sắp đến năm ngàn trượng rồi!

Trong lòng Tô Dật hơi chấn động một chút.

- Ầm ầm!

Năng lượng màu trắng bạc phun trào bên trong hư không vô tận, khí tức lăng lệ tiêu sát, gió nổi mây vần, thiên uy bao trùm ở quanh thân Tô Dật giống như thủy triều.

- Xoẹt!

Theo ánh sáng chói mắt xẹt qua, Tô Dật giống như xuyên qua không gian, cả người đi vào một khu vực khác.

Chỉ thấy không gian kim sắc chung quanh co vào, mười hai đầu xích sắt màu trắng to lớn từ trong bóng tối bắn ra, sát ý lăng lệ kinh khủng ập tới, cuối cùng xích sắt tụ tập lại với nhau, kết nối vơi một tòa đài cao.

- Nơi đó là!

Tô Dật hơi khép mắt lại, trong lòng đã có dự cảm không tốt, dưới chân ánh sáng lưu chuyển, nhanh chóng đi lên phía trên.

Chỉ thấy một nam tử người đầy vết máu bị tỏa liên xuyên qua xương bả vai, tóc tai bù xù, khí tức hư mị, cả người hoàn toàn rơi ở phía trên xiềng xích, đã bất tỉnh nhân sự.

Lúc Tô Dật nâng khuôn mặt nam tử lên, đồng tử co lại, một cỗ hàn ý đau thấu tim gan lan tràn khắp người, thất thanh nói:

- Thiên Thần!

Nhìn bộ dạng trọng thương thê thảm, không có chút phản ứng nào của Thượng Quan Thiên Thần, Tô Dật lập tức hiểu ra, hóa ra Thượng Quan Thiên Thần bị Vạn Đạo Kiếm Minh bắt đi.

Mà lúc này, Vạn Đạo Kiếm Minh đã đi theo Long gia, tất cả chuyện này chỉ là một cái âm mưu!

- Tê!

Tô Dật hít vào một ngụm khí lạnh, cưỡng chế đè xuống lửa giận trong lòng, trong mắt bắn ra hàn quang, Thiên Tinh Kinh Phách và Xích Long phân biệt nằm trong hai tay trái phải, tức giận chém về phía xiềng xích!

- Thiên Thần, tỉnh lại đi, ta tơi cứu ngươi ra ngoài!

- Âm vang!

Bên trong Vạn Nhận kiếm sơn u ám, Tô Dật mở ra hai tay trái phải, cùng va chạm với xiềng xích, nhất thời một cỗ khí thế kinh khủng tựa như sóng thần càn quét, năng lượng thao thiên khuếch tán giữa không trung tựa như quang hồ!

Chặt nửa ngày, gợn sóng không gian cũng xung kích lên người Tô Dật như là gió lốc, một ngụm máu tươi chảy ra, mắt Tô Dật tối sầm lại, bước chân lảo đảo, ngoan lệ nhìn qua Thượng Quan Thiên Thần, không khỏi rống to!

—— —— —— —— —— —— —— ——

Lúc này, bên ngoài Vạn Nhận kiếm sơn.

Đã tụ tập trên trăm tên cường giả, đồng thời vận chuyển thủ ấn huyền ảo, năng lượng va chạm đáng sợ phá hủy toàn bộ hư không.

Vạn Nhận kiếm sơn màu trắng đã triệt để biến thành trong suốt, mà chuyện Tô Dật ở bên trong chặt xiềng xích cũng bị tất cả mọi người nhìn ở trong mắt.

Nhất thời, đại đa số mọi người ở đây lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Độc Cô Thành và Độc Cô Tà không dám nói lời nào!

- Giống như xảy ra vấn đề!

Độc Cô Vũ Mặc không kịp vui vẻ, ngay lập tức liền phát hiện vấn đề, mười hai đầu xiềng xích kia không hề tầm thường, càng giam giữ lấy một vị chưa từng gặp mặt.

- Hình như vị kia là Thượng Quan Thiên Thần, phụ thân Thượng Quan Hề Vi!

Liễu Nhược Hi che miệng hô lên, không thể tin nhìn vào trong lòng núi, Tô Dật nhìn xiềng xích giống như điên.

Tư Đồ Mục Dương cũng lập tức ý thức được chuyện không thích hợp, nhìn ông ngoại Độc Cô Hận ra sức hô to:

- Ông ngoại, đến tột cùng là chuyện gì phát sinh, không phải luyện hóa ma kiếm sao!

Độc Cô Thành và Độc Cô Hận ở dưới chân núi xoay người lại, một mặt bình thản, Độc Cô Hận còn không có lên tiếng, Độc Cô Thành đã vung tay lên.

- Người đâu, bắt Liễu Nhược Hi, Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương lại cho ta!

- Kiếm chủ!

Ánh mắt Độc Cô Hận vẩy lên, chỗ sâu trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh sợ, nhưng khi nhìn lên gác cao, vẫn nhịn xuống không nói thêm gì nữa.

- Ầm ầm!

Đột nhiên, nhóm đệ tử vừa rồi còn đang kêu gào nhao nhao đi lên, bao vây ba người lại.

Gương mặt xinh đẹp của Độc Cô Vũ Mặc lạnh xuống, ngưng âm nói:

- Quả nhiên các ngươi đã đi theo Long gia, tại sao phải gạt ta?

- Long gia!

Khóe miệng Tư Đồ Mục Dương chìm xuống, không thể tin nhìn ông ngoại của mình.

- Ông ngoại, ông lừa cháu sao?

Tư Đồ Mục Dương lớn tiếng gầm thét.

Độc Cô Hận chậm rãi đi ra, ánh mắt ngưng trọng, chợt nhẹ giọng nói:

- Nếu như không phải các ngươi khuyên Tô Dật tới, sao có thể bắt lấy tên yêu nghiệt này?

- Yêu nghiệt sao?

Tiếng nói vang lên, toàn trường đều xôn xao, vô số ánh mắt bén nhọn rơi vào trên người Tư Đồ Mục Dương, Tư Đồ Mục Dương quát lớn:

- Cái gì mà yêu nghiệt, làm sao tiểu sư thúc công lại là yêu nghiệt!

Độc Cô Thành nhìn thấy Tư Đồ Mục Dương nộ khí trùng thiên, nhất thời cao giọng trách cứ:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt cả ba người này lại cho ta!

- Phanh phanh!

Trong mắt Độc Cô Vũ Mặc lóe lên một tia tuyệt vọng, đôi mắt màu xanh thẳm bắn ra ánh sáng, trong nháy mắt khí tức tăng vọt, cùng Liễu Nhược Hi hướng về phía Tư Đồ Mục Dương hô to:

- Đi, chúng ta đi cứu Tô Dật!

Một giây sau, ánh sáng tựa như tia chớp tràn ngập ra, Tư Đồ Mục Dương, Liễu Nhược Hi cùng Độc Cô Vũ Mặc xung kích thiên địa, thân ảnh chen chúc mà đến không bắt được ba người.

Hơn trăm cường giả tuyệt đỉnh đứng ở ngay dưới chân Kiếm sơn, nhưng đối mặt với ba người sau lưng, Độc Cô Thành và Độc Cô Hận kiên quyết không ra tay, nhất thời hơn ngàn bóng người chộp về phía ba người!

Trong nháy mắt ngắn ngủi, thiên địa run lên, tốc độ dưới chân ba người lao nhanh đến cực hạn, sắp vọt lên đỉnh Kiếm sơn!

- Ngao rống!

Đột nhiên hơn ngàn đạo thân ảnh dừng bước lại, nhìn lên một nam tử hùng vĩ xuất hiện bên trong bầu trời, thân hình người này thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, trừ Long Quảng ra còn có thể là ai, ở sau lưng hắn, càng có mười mấy tên cường giả Long gia ngừng chân.

Lúc này, Tư Đồ Mục Dương đã vọt tới cửa đá Kiếm sơn, lúc nhìn qua Long Quảng, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.

- Đám người bẩn thỉu các ngươi, lợi dụng ta và Mục Dương, dẫn Tô Dật vào lưới!

Độc Cô Vũ Mặc quát lớn, giờ khắc này, nàng cảm thấy tuyệt vọng, đây là sự phản bội lớn nhất của sư môn đối với nàng!

Trên bầu trời, Long Quảng dẫn theo một đám người nhìn xuống ba người, ánh mắt lại rơi vào trên người Liễu Nhược Hi, không nói một lời.

Mắt thấy Long Quảng đi ra, Độc Cô Hận liền cắn răng đứng dậy, lăng độ hư không, nhìn cháu ngoại của mình, nói:

- Tô Dật là người ai cũng có thể tru diệt, ông ngoại cũng chỉ hành động bất đắc dĩ, cháu đừng làm chuyện ngu xuẩn!

Trong nháy mắt, khí tức hung hãn đã che kín hư không, mặt Tư Đồ Mục Dương xám như tro, giết người tru tâm, vậy mà ông ngoại của mình lại lừa gạt chính mình, đưa Tô Dật vào bẫy!

Nhớ tới lúc trước hắn ở bên trong Ngự Thiên cung cam đoan với Tô Dật, trên đường đi vẫn còn thuyết phục Tô Dật, hoàn toàn là bởi vì ông ngoại của hắn.

Bỗng dưng, Tư Đồ Mục Dương bị nộ hỏa công tâm, phun ra một chùm tiên huyết!