Chương 2382
Ngươi đã thừa nhận, vậy ta sẽ để cho mọi người nhìn xem, đến cùng ngươi có phải là ma hay không!
Long Quảng cười lạnh một tiếng!
Bỗng nhiên mười hai cái xiềng xích trong lòng núi biến thành màu đen, ma khí phô thiên cái địa tràn ra ngoài, vạn vật quanh không trung không còn, hắc sắc ma khí bắn ra giống như ánh sáng tinh thần!
Nhìn Long Quảng cười lạnh nhìn mình, trong nháy mắt toàn thân Tô Dật trở nên rung động, một loại ma khí xuất phát từ nội tâm bắt đầu bao phủ toàn thân.
Khí tức hoang vu vô cùng huyền ảo, Tô Dật lập tức cảm giác được huyết nhục bị bí văn màu đen bao phủ lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao ma khí lại để hắn điều khiển?
Tô Dật chấn động trong lòng, vội vàng hô hoán Thiết Hồn Mạch.
Mắt nhìn điểm sáng màu đen bên trong huyền quan, nhưng Thiết Hồn Mạch lại không có chút phản ứng nào, Tô Dật cảm thấy có một cỗ khí tức âm hàn cực kì khó chịu từ yết hầu phun ra ngoài.
- A!
Bên trong hư không bát ngát, truyền đến vô số âm thanh xé gió, khói đen từ trước Vạn Nhận kiếm sơn, che phủ thiên địa!
- Ngao ô!
Phía dưới màu đen dao động, mảng lớn mây đen tựa như hủy diệt, trong nháy mắt ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều trở nên ngưng đọng.
- Đây là ma khí!
Sau khi nhìn thấy một màn kinh khủng này, bốn phía tựa như ong vỡ tổ, ánh mắt Tô Dật không ngừng run rẩy.
Lại nhìn về phía Tô Dật, lúc này vòng sáng màu đen bao phủ quanh thân, khí tức dao động, đôi mắt mở ra, ma khí man hoang mà cuồng bạo chiếm cứ bên trong, ánh mắt như là Hắc Diệu Thạch, vô cùng lấp lánh, bắn thẳng vào trong thiên địa.
- Long Quảng, có bản lĩnh thả ta ra, ta muốn giết ngươi!
Cảm giác được nội tâm như là chảo dầu, Tô Dật không biết vì cái gì ma khí bị hắn một mực thu liễm lại nghe theo sự sai khiến của Long Quảng!
- Xùy!
Dưới vô số ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi, Tô Dật cảm giác được linh thức của mình không có bị ma khí thôn phệ, nhưng ma khí tùy ý lao nhanh ở bên trong huyền quan là chuyện gì xảy ra!
Nghe Tô Dật la lên, đôi mắt thâm thúy của Long Quảng hơi nhíu lại, nhìn đám người nói:
- Các vị đã nhìn thấy chưa! Đây chính là thiên tài trong miệng các vị!
- Giết ma tử! Giết hắn!
- Giết!
- Giết!
Mỗi một tiếng lại cao hơn một tiếng, sóng âm vang vọng thiên địa, vô số người từ bên trong bầu không khí khiếp sợ hồi tỉnh lại, nhìn Tô Dật tràn ngập ma văn, bên trong đôi mắt tràn đầy sát ý!
- Sưu!
Lại một lần, tiếng quát bén nhọn bị ngăn ở trước ngọn núi, Tô Dật nhìn qua Tư Đồ Mục Dương trước người, ma khí trào lên trong miệng bị mạnh mẽ cản lại, không phát ra được tiếng nói nữa.
- Làm sao tiểu sư thúc công của ta có thể là ma! Hôm nay các ngươi muốn động đến hắn, thì phải bước qua thi thể của ta!
- Ầm ầm!
Tư Đồ Mục Dương đứng ở phía trước, ánh mắt vẩy lên, sát khí lăng lệ tràn ra.
Ánh mắt kiên nghị chậm rãi quay lại, Tư Đồ Mục Dương nhìn qua Tô Dật, khóe miệng hơi cong lên, nói:
- Tiểu sư thúc công, Mục Dương có lỗi với ngươi! Hôm nay, Mục Dương sẽ cùng ngươi chiến đấu! Cho dù chết cũng được!
Bỗng nhiên, toàn thân Tư Đồ Mục Dương cuồn cuộn năng lượng, một cỗ sát khí màu máu vượt qua Nguyên Tông cảnh bất ngờ tuôn ra!
- Mục Dương, đừng!
Lần thứ nhất cảm giác được tuyệt vọng, lúc này trong mắt Tô Dật chỉ có một mảnh đen trắng, dựa vào linh thức, Tô Dật cũng có thể cảm giác được Tư Đồ Mục Dương đang làm chuyện điên rồ.
Tiếng nói chưa ra, thì đã trễ.
- Không tốt, Mục Dương thiêu đốt tinh huyết!
Ánh mắt Độc Cô Hận rung động, khí tức trở nên căng cứng!
- Sưu!
Lúc Long Quảng còn không có bất kỳ động tác gì, thân ảnh già nua đã hướng về phía trước núi mà đến, Độc Cô Hận phát ra một cỗ khí tức càng thêm hung hãn càn quét thiên địa, mang Tư Đồ Mục Dương đi!
- Vù vù...
Lúc này, mấy chục vạn người đều đã bay lên không, Viêm Diệt Thiên vẫn ngăn ở trước người Độc Cô Vũ Mặc, trưởng lão sau lưng nói:
- Điện Tôn, bây giờ còn muốn che chở tên ma tử này không!
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên lạnh lùng, đánh giá Long Quảng, nghi hoặc lớn nhất quấn quanh trong lòng Viêm Diệt Thiên chính là tại sao Long Quảng có thể dẫn ra ma khí trong người Tô Dật!
Tô Dật là người Thiên Yêu tông không sai, bên trong thân thể có ma khí cũng là thật, nhưng tại sao Long Quảng lại biết được?
- Tê tê!
Khí tức âm hàn tuôn ra, mây đen dữ tợn tràn ngập thiên địa, các loại nguyên khí xuyên thấu mây đen mà tới.
Xem ra hôm nay đại thế đã mất, trong lòng Viêm Diệt Thiên chợt lạnh, thanh âm của Long Quảng lại lần nữa truyền đến.
- Ta mặc kệ Vân Trung Ly, nhưng Viêm Diệt Thiên, ta hi vọng ngươi làm ra quyết định chính xác!
Trong mắt Long Quảng che kín kim quang, sự vui sướng cực độ để hắn vô cùng tin tưởng, từ sau ngày hôm nay, con đường thành thần của hắn, sẽ không có bất kỳ cái gì ràng buộc!
- Điện Tôn, đi con đường nào, ngươi tự quyết định!
Sau lưng, các cường giả rống giận, khí tức nóng bỏng đánh về phía bầu trời, nhưng khi ánh mắt va chạm với Long Quảng, cả đám đều trở nên khẩn trương.
Thế cục nghiêng về một bên, Lôi Viêm Thánh Điện có thể sống sót hay không, đều dựa vào một câu nói của Viêm Diệt Thiên.
- Nếu như ta là các ngươi, Hỏa Trấn Thiên Thạch nhà mình bị người ta lấy đi, ta sẽ khiến người này rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục!
Long Quảng nhìn về phía cường giả Lôi Viêm Thánh Điện, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đột nhiên các cường giả sau lưng triệt hồi phòng ngự, không thể tin nhìn về phía Viêm Diệt Thiên.
Một vị trưởng lão cầm đầu nhìn Viêm Diệt Thiên, đôi môi run rẩy nói ra:
- Điện Tôn, lời Long Thần nói là thật sao! tiểu tử này đã lấy Hỏa Trấn Thiên Thạch phía dưới Phù Đồ Hỏa Hải đi rồi sao?
Viêm Diệt Thiên không để ý đến các trưởng lão chất vấn, khuôn mặt trầm xuống, sát ý toàn thân dâng lên, thực lực Nguyên Vực cảnh cửu trọng khiến ánh mắt tất cả mọi người ở đây giật một cái!
- Không nói, chính là thừa nhận!
Mắt các trưởng lão Lôi Viêm Thánh Điện lộ ra vẻ tuyệt vọng, chẳng lẽ mình phải vì một người trộm đi chí bảo nhà mình mà liều mạng sao?
- Điện Tôn, ngươi nói chuyện đi!
Các cường giả đều vội vã không nhịn nổi, thanh âm rung trời, mọi người hi vọng Viêm Diệt Thiên có thể nói ra, đến cùng có phải thật hay không!
- Long Quảng, ngươi đã sớm nghĩ đến ngày này đúng không! Một mực không có hành động, chính là muốn nhất cử nắm lấy chúng ta?
Viêm Diệt Thiên cười lạnh một tiếng.
Sóng lửa trùng thiên, tự dưng thân ảnh Viêm Diệt Thiên trở nên khổng lồ, âm thanh hỏa diễm và tiếng nổ nguyên khí càn quét trời cao, Long Quảng ở phía đối diện không dám xem thường chút nào, ánh mắt hơi động, khóe miệng cong lên.
- Còn có các ngươi nữa, Thủy Trấn Thiên Thạch bị người đoạt đi, cũng không có động tác sao!
Long Quảng nhìn về phía Dạ Ức.
Tài năng châm ngòi tuyệt đỉnh, Dạ Ức và Viêm Diệt Thiên cách không đối mặt, thân ảnh Dạ Ức cũng nháy mắt đi đến trước người Viêm Diệt Thiên, sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi.
Lúc này, nhìn Viêm Diệt Thiên nửa ngày không trả lời, mắt các trưởng lão sau lưng đều lộ ra sự thất vọng, hướng về phía Viêm Diệt Thiên nói.
- Điện Tôn, tha thứ cho chúng ta giúp không được! kết quả hôm nay là một tay ngươi tạo thành! Lôi Viêm Thánh Điện ta sẽ không gánh, cũng không thể gánh! mệnh của Tô Dật tự nhiên sẽ có người đi lấy! Chúng ta không nhúng tay vào, đã là nhân nghĩa rồi!
- Ầm ầm!
Khí tức sát phạt phiêu đãng quanh không trung, mấy chục cường giả vạch phá không gian, hướng về phía khe hở mà đi.
Nhìn thấy một mình chiến đấu, bên trong mắt hổ của Viêm Diệt Thiên tuôn ra một chút hơi lạnh, không nghĩ tới, cuối cùng người bỏ xuống chính là người một nhà!