← Quay lại trang sách

Chương 2384

Ứng Vô Hưu gào lên, trong cuồng phong, khuôn mặt Ứng Vô Hưu hơi biến hóa, trừng mắt với Dạ Ức.

Nếu như có người biết, đây là lần thứ nhất trong đời Ứng Vô Hưu nổi giận với Dạ Ức.

Thấy Ứng Vô Hưu nổi giận, Dạ Ức nhếch môi, rốt cục cũng bắt đầu thỏa hiệp, khí tức thủy lam quanh thân hơi thu liễm lại.

Mắt nhìn lên trên bầu trời các loại bão táp chớp giật qua lại không ngớt, kim sắc long ảnh rít gào nối liền trời đất, Vân gia, Lôi gia, Vạn Đạo Kiếm Minh và Long gia đang giết đến ngươi chết ta sống.

Dạ Ức thở ra một hơi dài, ngoái nhìn Tô Dật trong lòng núi, hai người cách không đối mặt, sắc mặt Dạ Ức lạnh xuống, nhẹ gật đầu.

- Thế nhưng ta vẫn phải giả bộ, muốn lấy mạng Viêm Diệt Thiên!

Dạ Ức nhìn chăm chú vào Tô Dật, đột nhiên cơn lốc màu băng lam dưới chân lại dâng lên lần nữa, xông vào trong vòng chiến.

Thân hình Dạ Ức như điện, thực lực đã tiếp cận nửa bước Nguyên Thiên sắp xuất hiện, sóng cả trên hai tay như trụ, hướng về phía hỏa sắc quang ảnh to lớn, quát ầm lên:

- Viêm Diệt Thiên, ta muốn xé cái miệng thúi của ngươi ra!

- Đến đây, đồ đàn bà thối, hôm nay chúng ta nhất quyết sinh tử!

Bên trong gió lốc, Viêm Diệt Thiên cuồng tiếu một tiếng, ánh lửa màu đỏ quanh không trung bạo lướt mà xuống, uy thế thao thiên, bay nhanh về phía Dạ Ức!

- Ta cũng tới giúp ngươi!

Tròng mắt Độc Cô Thành quay tròn, so sánh với Dạ Ức và Viêm Diệt Thiên, tự nhiên Độc Cô Thành đã cân nhắc giữa Tô Dật và Long Quảng.

Bây giờ tất cả cường giả của hắn đang trấn áp Tô Dật ở bên trong Vạn Nhận kiếm sơn, mấy chục vạn đệ tử lại không tham dự được loại cấp bậc này, Độc Cô Thành liền biến thành chiến đấu một mình, sự tình Long gia cứ để chính bọn hắn đi xử lý, việc Độc Cô Thành cần phải làm là lo thân mình.

Đột nhiên, Độc Cô Thành chủ động xin đi, phóng tới chỗ Dạ Ức, ba người đại chiến cùng một chỗ!

- Ken két!

Kiếm đãng phong trần, thủy hỏa thao thiên!

Dưới đông đảo ánh mắt khẩn trương, ba tên gia chủ thế gia kịch chiến say sưa, cơn bão năng lượng hủy diệt tất cả, dẫn dắt năng lượng thiên địa cùng cuốn lên theo.

Nhưng phàm là người vây xem, có rất nhiều người tu vi thấp bị xé rách huyết nhục, kinh mạch hao tổn, thậm chí, trực tiếp ngất ngay tại chỗ.

Rất nhanh, toàn bộ hư không đều đã biến thành vòng đại chiến của thế gia, tràng diện cực kỳ hỗn loạn!

- Ầm ầm!

Tô Dật ở trong lòng núi, cả người tâm loạn như ma, vừa rồi ánh mắt Dạ Ức và Ứng Vô Hưu cực kỳ quỷ dị, hình như hôm nay phía trên không đã biến thành năm nhà hỗn chiến,

Nhìn qua hư không, Vân Trung Ly và Long Quảng đánh đến khó phân thắng bại, thời khắc này hắn rất muốn thoát khỏi ràng buộc, giết Long Quảng!

- Hô!

Ánh mắt không ngừng nhìn chăm chú lên chiến cuộc bên trên hư không, Long Quảng bị Vân Trung Ly dẫn dắt, không cách nào phân thân, Tô Dật có thể cảm giác được ma tính trong cơ thể mình đã bắt đầu bị áp chế.

Quả nhiên ma tính bên trong cơ thể và Long Quảng có quan hệ!

Xem ra, Xích Nô bị dính ma độc, Thương Lan thành bị huyết tẩy cũng là thủ bút của Long Quảng!

- Long Quảng, ta muốn giết ngươi!

Tô Dật gầm lên.

Bỗng nhiên, Tô Dật chống lại từng chút một, lúc này Thiên Nguyên yêu hồn lại điên cuồng vận chuyển lên, yêu khí mênh mông xung kích thiên địa, lực lượng gió lốc trực tiếp nện lên ngọn núi và mười hai sợi xiềng xích!

- Phanh phanh!

Mờ tối, Tô Dật cứ thử nghiệm một lần lại một lần, thẳng đến khi hai tay máu thịt be bét, lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau nhức, nhưng vẫn không có kết quả!

Đây là một tòa sơn phong kiếm ý vạn năm, huống chi còn có trên trăm tên cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh cùng nhau trấn áp, làm sao một mình Tô Dật có thể tránh thoát!

Tô Dật ngồi một mình bên cạnh Thượng Quan Thiên Thần, khóe miệng bắt đầu chảy xuống vết máu, một loại cảm giác cô đơn phun trào ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên, Tô Dật thừa nhận, mình có chút khinh thường!

Đầu óc càng ngày càng nặng, một loại cảm giác tử vong bắt đầu tràn lan bên trong linh thức, Tô Dật lập tức cảm giác được uy áp Vạn Nhận kiếm sơn dần dần biến hóa.

Uy áp năm ngàn trượng càng ngày càng nặng, giống như vì trận đại chiến này, mà uy áp năm ngàn trượng bắt đầu tăng cao.

- Sáu ngàn trượng!

- Bảy ngàn trượng!

Không biết là Vạn Nhận kiếm sơn tự thân biến hóa, hay là thủ đoạn của Vạn Đạo Kiếm Minh muốn giết hắn.

Trong bóng tối như nước thủy triều, Tô Dật vẫn cố gắng làm ra kháng cự cuối cùng, không lâu sau, Tô Dật cảm giác được thân thể bắt đầu da tróc thịt bong, thời điểm đến bảy ngàn trượng, áp lực đã cùng cường độ với cơn lốc thời không!

Máu thịt lâm ly, vô cùng thê thảm!

- Đáng ghét, ra không được!

Ánh mắt Tô Dật bắt đầu nổi lên sự lo lắng, trơ mắt nhìn đại chiến giữa trời, rất muốn biết, đến tột cùng Liễu Nhược Hi, Độc Cô Vũ Mặc và Tư Đồ Mục Dương như thế nào.

Mà lúc này, nhìn lên thiên uy kinh khủng phía trên bầu trời, dưới lực công kích mạnh mẽ, cả tòa không gian trừ Vạn Nhận kiếm sơn ra, tất cả công trình kiến trúc đều đã hóa thành bột mịn, đâu đâu cũng là khe nứt kéo dài mấy ngàn dặm, làm khiến cho lòng người chấn động!

- Uy áp Kiếm sơn đang tăng cao!

Độc Cô Vũ Mặc phun ra một ngụm máu tươi, hai tay chống trên mặt đất, xuyên thấu qua song đồng lam sắc, khuôn mặt tái nhợt của Độc Cô Vũ Mặc tràn đầy vẻ kinh hoảng.

- Tô Dật, ta muốn cứu Tô Dật!

Liễu Nhược Hi ngồi dậy, ánh mắt sướt mướt, gào khóc không thôi.

Thời khắc này nàng và Độc Cô Vũ Mặc đồng thời nằm ở bên trong khe rãnh, vết thương đầy người, thế nhưng các nàng làm gì còn đến ý đến cái này.

Liễu Nhược Hi biết rõ, mặc kệ hôm nay Vân Trung Ly hay là Long Quảng thắng, thì đến lúc kia, Tô Dật cũng đã sớm mất mạng, Tư Đồ Mục Dương cũng bị Độc Cô Hận khống chế lại, người có thể cứu Tô Dật chỉ có nàng.

- Thế nhưng ta làm sao cứu hắn, làm sao cứu hắn đây!

Liễu Nhược Hi giống như gào thét, vung nắm đấm lên đập ầm ầm xuống Vạn Nhận kiếm sơn, trong nháy mắt kiếm phong lăng lệ cắt nát làn da như ngọc của nàng, máu me lâm ly.

Ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc rung động, chậm rãi đứng lên, nhìn Liễu Nhược Hi vô cùng đau khổ, Độc Cô Vũ Mặc lại nhìn lên Dạ Ức, Viêm Diệt Thiên đang đại chiến với Độc Cô Thành phía trên bầu trời!

Nụ cười tuyệt vọng treo ở khóe miệng, cái phế tích trước mắt này, chính là tông môn mình, Vạn Đạo Kiếm Minh sao?

Trò cười hôm nay, tất cả đều bởi vì nàng mà ra, tại sao nàng phải vì một cái sư môn dối trá ra vẻ đạo mạo đẩy Tô Dật và Nhược Hi lâm vào hoàn cảnh này!

- Vì cái gì, đến tột cùng thì ta đang làm gì!

Từng giọt nước mắt to lớn của Độc Cô Vũ Mặc rớt xuống, bước chân run rẩy lui về phía sau, lại phun ra một ngụm máu.

Trong đầu, Độc Cô Vũ Mặc nhớ tới đêm qua, tản bộ cùng Tô Dật trên đường nhỏ trong rừng, đó là lần thứ nhất nàng cảm giác được vẻ đẹp nhân sinh và tư vị tình yêu.

Vì cái gì mà hạnh phúc và sự đẹp đẽ ấy chỉ dừng lại một ngày?

Ánh mắt nhìn lên, một đám đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh huyết nhục văng tung tóe, xương cốt hóa thành bụi phấn, máu me vung vãi chân trời, trong lòng Độc Cô Vũ Mặc cuồng loạn, nước mắt càng không ngừng chảy.

- Sư phụ, ngươi cứu Mặc nhi, chính là vì để Mặc nhi nhìn thấy thế giới ô uế sao!

Độc Cô Vũ Mặc gào thét, hét lớn, khí tức quanh thân bắt đầu bành trướng.

Quanh không trung không gian phong bạo mãnh liệt, năng lượng quanh thân Độc Cô Vũ Mặc dâng trào lên, ánh sáng màu xanh chói mắt giống như đang tịnh hóa thế gian này, loá mắt tươi đẹp!