Chương 2385
Oanh!
Cùng lúc đó, một cột ánh sáng màu vàng càng thêm to lớn từ trên thân thể Liễu Nhược Hi chảy ra, quang hồ chói mắt không ngừng lấp lóe, đây là một đạo năng lượng làm rung động toàn trường!
Theo hồ quang điện không ngừng qua lại bốn phía không gian, khí tức Liễu Nhược Hi bành trướng đến cực hạn.
Uy thế kinh người từ trong trái tim lao nhanh mà ra, dưới cái nhìn chăm chú của Độc Cô Vũ Mặc, Liễu Nhược Hi đứng dậy, đi về phía cửa đá trên Kiếm sơn từng bước một, chậm chạp mà khó khăn.
- Oanh!
Trong nháy mắt, năng lượng bên trong hai con ngươi Độc Cô Vũ Mặc dần dần co vào, trong mắt của nàng, Liễu Nhược Hi chói mắt tựa như thần nữ hàng thế, quay chung quanh nàng chính là ánh sáng nhật nguyệt, hàng vạn hàng triệu ngôi sao vì đó mà trải đường.
- Nhược Hi!
Độc Cô Vũ Mặc thất thanh nói, nhìn Liễu Nhược Hi đi thẳng về phía trước, nàng liền phát giác ra Liễu Nhược Hi đang thiêu đốt cái gì, mới có thể bộc phát ra năng lượng kinh khủng như vậy!
Lúc này, khuôn mặt Liễu Nhược Hi đã bị ánh sáng vây quanh, phía trên bàn tay ôn nhuận thon dài, như có bí văn vây quanh, nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa hình kiếm!
- Ầm ầm!
Thiên địa lóe sáng, tinh hà treo cao!
Dưới vô số ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối, cả tòa Vạn Nhận kiếm sơn bắt đầu điên cuồng lay động, tựa như cột sáng ẩn chứa năng lượng vô cùng vô tận tỏa sáng giữa trời!
- Ầm!
Hình ảnh huyền dị mà kinh khủng lại một lần nữa xuất hiện, vô số đại kiếm có thể so với ngàn vạn tinh thần mở Vạn Nhận kiếm sơn ra.
Vô số kiếm mang mơ hồ lạnh thấu xương treo ở trên hư không, tựa như tinh hà vắt ngang, tiếng kiếm minh réo vang, chấn động đến mức không gian ầm ầm vang vọng không thôi.
Cùng lúc đó, một cỗ khí tức mênh mông vô tận cũng càn quét bên trong thiên địa!
Lại nhìn về phía Liễu Nhược Hi, toàn thân nàng đang phát ra ánh sáng kỳ diệu, thậm chí quanh thân còn có một tia hào quang màu tử kim chớp động, bí văn quanh quẩn, chỗ trái tim, có một luồng ánh sáng bảy màu tràn ra, xung kích bầu rời vạn trượng!
Dường như cỗ năng lượng bảy màu này cho Liễu Nhược Hi khí tức vô tận, thân thể hoàn mỹ phía dưới được ánh sáng quấn quanh, giống như cái thân thể này sinh ra là để gột rửa thế gian ghê tởm!
- Đây là...
Nhờ lam tinh song đồng, Độc Cô Vũ Mặc càng có thể quan sát cẩn thận Liễu Nhược Hi, ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc lập tức rung động.
Nhìn thây Liễu Nhược Hi phát ra ánh sáng, thân thể Độc Cô cũng theo đó mà rung động, giống như nhìn thấy một chuyện rung động vậy.
- Đó là cái gì!
Không ít cường giả trẻ tuổi đứng ở một chỗ rất xa, quan sát tình hình phía trên Vạn Nhận kiếm sơn, thấy bên trong kiếm quang, có cột ánh sáng bảy màu phóng lên tận trời, liền phát ra tiếng thét chói tai, vì đó mà sợ mất mật, nổi lên một loại cảm giác rùng mình!
Giờ khắc này, Liễu Nhược Hi ở trước mắt bao người, mở rộng bí văn quấn quanh bàn tay ra, một mình nàng mở cánh cửa hình kiếm!
- Ầm!
Trong nháy mắt mở cánh cửa hình kiếm ra, thân thể Liễu Nhược Hi thẳng tắp, thất thải lưu quang lướt qua nhân gian, ánh sáng như là dòng điện cực đại ầm ầm bao trùm lên toàn bộ Vạn Nhận kiếm sơn.
(thất thải lưu quang: ánh sáng bảy màu)
Cũng bởi vì Vạn Nhận kiếm sơn thất thủ, hơn trăm tên cường giả có ý đồ trấn áp ở dưới chân núi đồng thời phát ra tiếng gào khóc đau đớn, hội tụ vào một chỗ, nháy mắt bộc phát ra thành một tiếng vang kinh người!
Trên trăm đạo thân ảnh giống như cánh diều bay ngược, dùng một loại tốc độ khủng khiếp lùi về phía sau, nhìn luồng ánh sáng bảy màu đủ để cho triệu vạn sinh linh đều run rẩy bên trên hư không, rốt cục những cường giả từ trước đến nay mắt cao hơn đầu này, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!
Bên trong tiếng gầm cuồn cuộn, chiến cuộc giữa Vân gia và Long gia cũng lập tức phân ra thắng bại, ba nhà khác kịch chiến say sưa, Viêm Diệt Thiên cũng bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, hào quang bảy màu xung kích không trung, ngạo nghễ không bị trói buộc, trấn áp tất cả cơn bão năng lượng ở đây lại, Long Quảng dừng công kích trong tay lại, lớn tiếng quát:
- Nhanh đi, không thể để cho nàng dùng Thất Thải Lưu Ly Noãn!
- Thất thải Lưu Ly Noãn!
Lời nói của Long Quảng rơi xuống, toàn bộ thiên địa lập tức xuất hiện một một màn sợ mất mật, ngũ đại thế gia, Long Quảng, Vân Trung Ly, Viêm Diệt Thiên, Dạ Ức cùng Độc Cô Thành đồng thời phóng xuất ra ánh sáng chói mắt, giành giật từng giây phóng tới chỗ Liễu Nhược Hi!
- Nhược Hi, đừng!
Liễu Nhược Hi làm như thế nào mở ra cánh cửa, Tô Dật vô cùng rõ ràng.
Tô Dật ở trong bóng tối, trơ mắt nhìn Liễu Nhược Hi vì mình dâng ra sinh mệnh, ánh sáng bảy màu biểu tượng cho sinh mệnh chiếu rọi thiên cổ, cả người rùng mình, như rơi vào hầm băng!
Đây là hình ảnh Tô Dật không muốn nhìn thấy nhất, Nhược Hi, giấc mơ của hắn, người khiến hắn mơ mộng, sắp bị phá nát!
Bên trong hỗn độn, nước mắt Tô Dật rơi tí tách, làm ướt thanh sam!
Giờ phút này, Liễu Nhược Hi trôi nổi giữa trời đã mất đi thần thức, hai con ngươi đóng chặt, mặc cho không gian xung quanh sấm vang cửu thiên, âm thanh đinh tai nhức óc, nàng cũng không để ý tới, toàn thân phát sáng, nàng chỉ có một cái mục đích là cứu Tô Dật!
- Vũ Mặc, tỷ tỷ, A Dật dựa vào ngươi! Kiếm Môn mở ra! Ngươi đi đi!
Giọng nói Liễu Nhược Hi êm dịu như lan, chầm chậm truyền vào trong lỗ tai Độc Cô Vũ Mặc.
Yên tĩnh như vậy, thoải mái như vậy, nhưng có thể cứu được Tô Dật, trong lòng Nhược Hi cũng thỏa mãn.
Độc Cô Vũ Mặc đứng ở vị trí gần nhất, ánh mắt phát sáng, nàng không thể tin được, Liễu Nhược Hi vậy mà tiêu hao sinh mệnh của mình.
Luồng ánh sáng bảy màu chói lọi kia, chính là nước mắt tâm huyết của Liễu Nhược Hi chảy xuống!
- Không! Ta không muốn ngươi làm như vậy!
Nước mắt Độc Cô Vũ Mặc như màn mưa, thân thể điên cuồng run rẩy, môi anh đào cũng vì kích động mà bị cắn vỡ vụn không chịu nổi.
Một giây sau, trên bầu trời có năm đạo khí tức mạnh mẽ vô song đánh thẳng tới, quanh thân Liễu Nhược Hi lại chảy ra một luồng ánh sáng loá mắt, như là một cái bàn tay vô hình chụp Độc Cô Vũ Mặc vào bên trong cửa đá!
- Nhược Hi! Nhược Hi!
Trước đó Độc Cô Vũ Mặc còn đang điên cuồng gào thét, ở dưới bước ngoặt này lại nói không ra lời, trong chớp mắt thấy năm vị cường giả hạ xuống đỉnh núi, trong kinh mạch khô cạn của nàng lại bắn ra một tia khí lực, ánh sáng chợt hiện, khí tức gào thét như gió, nắm lấy mắt cá chân Liễu Nhược Hi vào bên trong.
- Đừng!
Long Quảng chỉ hận tốc độ của mình không thể nhanh hơn một chút nữa, trong mắt lửa cháy hừng hực!
Rốt cục, dưới vô số ánh mắt nóng bỏng, Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc cùng trốn vào bên trong cánh cửa.
Năm bóng người bay xuống nhìn qua cánh cửa đóng chặt, thiên uy kinh người xoay tròn trên không trung, nhật nguyệt cùng hiện, nhưng khuôn mặt tất cả mọi người đều trở nên vắng lặng tựa như chết chóc!
Uy áp hiển hách, sơn phong sụp đổ!
Giờ phút này, Vạn Nhận kiếm sơn bắt đầu lay động lần nữa, đỉnh Kiếm sơn cao ngất vậy mà bắt đầu chìm xuống!
Phía dưới thiên uy kinh khủng, mấy chục vạn đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh và cường giả không khỏi sinh ra lòng quỳ lạy, năm vị gia chủ chỉ có thể đạp không mà đứng, đánh giá phong khởi vân dũng, cảnh tượng tựa như diệt thế.
- Kiếm sơn sụp đổ! Nghịch thiên, chẳng lẽ đây là điềm báo Vạn Đạo Kiếm Minh ta diệt vong sao!
Thiên địa mênh mông, một mảnh u ám, trên mặt mọi người Vạn Đạo Kiếm Minh đều có cùng một cái biểu lộ, đó là kinh ngạc và hoảng sợ.
Vạn Nhận kiếm sơn sừng sững vạn năm ở Thiên Man sụp đổ!