← Quay lại trang sách

Chương 2386

Tận mắt nhìn thấy một màn này, vô số cường giả và đệ tử Vạn Đạo Kiếm Minh đều rơi nước mắt.

Đây là sự kiêu ngạo của bọn họ, là chỗ mà thế gia bọn họ ỷ vào, nhưng bởi vì trận chiến của ngũ đại thế gia, bởi vì Tô Dật, mà hôm nay bị phá hủy toàn bộ!

Sấm sét vang dội, sông núi rung chuyển, một thân ảnh lão giả tập tễnh nhìn xem biến hóa kinh người này, ánh mắt cũng trở nên ẩm ướt, khóc lớn không thôi.

Nơi xa, ánh sáng năng lượng phun trào, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc Vạn Nhận kiếm sơn màu trắng dần dần chìm xuống dưới, giống như cho tới bây giờ nó không hề tồn tại trên thế gian. Sinh ra trên đất bằng, lại trở về với cát bụi!

- Ong ong!

Âm thanh kim loại va chạm vang tận mây xanh, mấy chục vạn đạo kiếm quang lăng lệ cắm ngược vào trong lòng đất, ngân sắc kiếm trận dày đặc như mây, giữa thiên địa xuất hiện một trận tai nạn khủng bố đủ để hủy diệt sinh linh!

- Oanh... Oanh!

Kiếm quang như mưa, sông núi, dòng sông, trùng điệp, hư không.

Ở trong khuôn viên và tông môn của Vạn Đạo Kiếm Minh, chỉ cần là nơi có thể nhìn thấy được đều có vết tích mọi người chạy về tứ phía, muốn chạy trốn cái ngân quang kiếm trận giống như trời phạt này!

Đây là trừng phạt của Vạn Nhận kiếm sơn đối với những người khinh nhờn nó sao?

- A! Chạy mau! Vạn Nhận kiếm sơn đang trừng phạt chúng ta sao!

- Kiếm sơn, Kiếm sơn hủy diệt, Vạn Đạo Kiếm Minh còn tồn tại sao!

- Thẹn với Si Kiếm lão tổ, xấu hổ với các đời Tiên Hiền Chí Tôn!

(Tiên Hiền Chí Tôn: các bậc trưởng bối đời trước)

Trong đám người chạy trốn, có các cường giả trẻ tuổi nhao nhao chạy trối chết, nhưng bọn hắn làm sao có thể chạy trốn khỏi uy lực vạn năm của kiếm trận? Máu thịt văng tung tóe, rất nhanh hóa thành bột mịn tiêu tán bên trong cơn lốc kiếm trận.

Từng đạo thân ảnh già nua nhìn về phía hư không, không tự giác quỳ xuống, nhìn thấy kiếm mang bễ nghễ, các cường giả Vạn Đạo Kiếm Minh đang phát run bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hôm nay, không thể để Vạn Nhận kiếm sơn gặp đại nạn này!

- Phốc!

Các cường giả anh dũng trung liệt, nước mắt tuôn đầy mặt, con ngươi mờ nhạt liên tục dao động, cho dù bọn hắn có thể trốn, nhưng không muốn tránh.

Từng thanh từng thanh đại kiếm đã từng được các tiên hiền dùng qua cắm ở trên thân thể của họ, rất nhiều lão giả ngước nhìn bầu trời, mang lửa giận và ánh mắt thù hận tập trung lên trên thân thể những kẻ ngoại lai kia.

- Độc Cô Thành, Độc Cô Hận! Long Quảng! Các ngươi phải chịu sự trừng phạt của ông trời để chuộc tội cho thế gian!

Theo vài tiếng "Thùng thùng" rơi xuống, mặt đất rộng lớn đã không chịu nổi sóng kiếm khủng bố như vậy càn quét, bỗng nhiên vô số khe hở đáng sợ hình thành, các cường giả trúng cự kiếm đều lựa chọn ngã vào bên trong khe hở.

- Dùng thân tế sơn, dùng tâm hộ kiếm! Vạn Đạo Kiếm Minh, trường tồn thiên cổ!

Tiếng gầm rung trời, trong lúc nguy cấp vô số người dùng phương thức như vậy chết đi, cách không nhìn về nơi xa, sắc mặt Tư Đồ Mục Dương tái xanh, không ngừng rơi lệ, ngắm nhìn cái thế gian hỗn loạn này, khiến người luôn luôn lạc quan như Tư Đồ Mục Dương cũng trở nên yên tĩnh theo.

Hết thảy đều thay đổi, Tiểu sư thúc công, Vũ Mặc tỷ tỷ, Nhược Hi tỷ tỷ, đều theo Vạn Nhận kiếm sơn đi vào lòng đất!

Thiên địa tan hoang, Kiếm Minh sụp đổ, Thiên Man đại lục rộng lớn như vậy, chỗ nào mới là nơi dừng chân?

Trải qua sư môn phản bội, người thân lừa gạt, Tư Đồ Mục Dương giống như lập tức lớn lên, rốt cục hắn cũng mở miệng, giọng nói bình ổn, trầm tĩnh nhưng không có một chút hi vọng sống.

- Ông ngoại, có thể buông cháu ra không! Tiểu sư thúc công, Vũ Mặc và Nhược Hi tỷ tỷ đều lên núi rồi, ông bỏ cháu ra đi!

Vừa rồi Tư Đồ Mục Dương đứng ở phía trên vết nứt không gian, bây giờ nhìn thấy tất cả đều mẫn diệt thành hư vô, thiên địa hóa thành hỗn độn, lòng của hắn cũng lập tức chết đi.

Thời khắc này Độc Cô Hận cũng ngây người, lập tức buông hai cánh tay khô gầy khống chế Tư Đồ Mục Dương xuống.

Thiên địa sụp đổ, sông núi biến thành huyết hỏa bị hủy diệt hầu như không còn, hư không, mặt đất vỡ vụn!

Đây là Vạn Đạo Kiếm Minh mà Độc Cô Hận kiêu ngạo nhất sao?

Vạn Đạo Kiếm Minh đã bị phá, coi như lão khôi phục thực lực, thu được võ học chí cao thì có lợi ích gì?

Độc Cô Hận cười khổ một tiếng, khóe miệng phác hoạ ra nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt đỏ ngầu như là cuồng thú tập trung lên trên người Độc Cô Thành ở phía xa.

- Độc Cô Thành, ngươi cho lão phu một lời giải thích đi!

Cùng một thời gian, Độc Cô Thành bị cảnh tượng sông núi vỡ vụn, bầu trời nhuộm máu ở trước mắt làm cho ngây người, tâm hồn suy sụp, đột nhiên trong con ngươi có một đạo kiếm quang bắn ra, một giây sau, thân ảnh Độc Cô Hận đã đi đến trước người Độc Cô Thành.

Bốn mắt nhìn nhau, sợ hãi cùng tức giận đụng vào nhau, trái tim Viêm Diệt Thiên và Dạ Ức ở một bên cũng run lên theo, bọn họ nhìn nhau, rồi tự mình trở lại bên người Vân Trung Ly và Ứng Vô Hưu.

- Lão phu thuận tay giúp ngươi, ngươi lại làm cho lão phu trở thành tội nhân thiên cổ, hôm nay Kiếm Minh gặp nạn, ngươi muôn lần chết cũng khó chuộc tội!

Độc Cô Hận cắn nát răng, huyết khí dần dần trào lên, kiếm khí lạnh thấu xương lan tràn đến mỗi một sợi tóc khiến chúng đều sắc bén như lợi kiếm!

Độc Cô Thành hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Long Quảng, chỉ nghe Long Quảng nói:

- Ngươi tự giải quyết tốt hậu quả đi, Tô Dật đã chết, Liễu Nhược Hi cũng đã chết theo, bản thần không có đạo lý ở lại!

- Long Thần ngươi!

Độc Cô Thành trợn trừng hai mắt, không nghĩ tới lúc tối hậu quan đầu, Vạn Đạo Kiếm Minh của mình bị hủy đến thất linh bát lạc, lại đổi lấy một câu nhẹ nhàng như vậy của Long Quảng.

(tối hậu quan đầu: nước sôi lửa bỏng)

Độc Cô Thành từ kinh ngạc đến tức giận, khóe miệng hơi cong lên, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Một đời khôn khéo, vậy mà lại rơi vào kết quả như vậy! Thật sự là buồn cười!

Độc Cô Thành lớn tiếng cười nói.

Đột nhiên Vân Trung Ly nhìn Long Quảng, nhẹ giọng nói:

- Long Quảng, thù hận giữa ta và ngươi còn chưa kết thúc, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ khiến ngươi đền mạng cho Tô Dật!

- Không sai, Long Quảng! Hôm nay còn chưa kết thúc!

Viêm Diệt Thiên lạnh lùng nói.

Long Quảng xoay đầu lại, mắt rồng bình tĩnh, bên trong kim quang có hắc quang ẩn ẩn lướt qua, ánh mắt lướt trên người Dạ Ức, đảo qua toàn trường, hài lòng cười.

Đại địch đã chết, trên đời không còn chướng ngại, Vân Trung Ly và Viêm Diệt Thiên thì có sợ gì?

- Thần Long đại điển ba tháng sau! Chính là ngày ta thành thần, nếu hai vị cũng muốn giống như Vạn Đạo Kiếm Minh, thì đều có thể tới! Nếu không đến, sau đại điển, ta tự mình đến nhà bái phỏng!

Giọng nói mênh mông lạnh lùng bên trên hư không chậm rãi rơi xuống, trong lòng Vân Trung Ly và Viêm Diệt Thiên run lên!

Thần Long đại điển, Long Quảng thật sự muốn thành thần sao?

Long Quảng dám đường hoàng nói ra như vậy, tất nhiên là hắn đã tìm được phương pháp, không cần Kim Trấn Thiên Thạch cũng có thể thành tựu bá nghiệp thần linh.

Nghĩ tới đây, ba vị gia chủ thế gia không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ thời đại Long gia hoàn toàn thống trị Thiên Man cũng tới sao?

- Phanh phanh!

Phía dưới hư không, Độc Cô Thành và Độc Cô Hận đã đại chiến với nhau, nhìn qua hai người, hôm nay tất có một người phải trả giá vì cái tai nạn này, Vân Trung Ly lạnh lùng nói:

- Đi thôi!

- Thật không có hi vọng sao? chẳng lẽ Tô Dật thật sự chết sao?

Ánh mắt Viêm Diệt Thiên ngưng trọng, quay đầu nhìn qua chỗ Vạn Nhận kiếm sơn, một cái hang động đen nhánh vô cùng to lớn xuất hiện ở trước mắt, gió mạnh lạnh thấu xương, khí tức âm lệ khủng bố như là ác ma trong Cửu U ngâm xướng gào thét!

- Vạn Nhận kiếm sơn, vạn trượng là đạt đến tâm lòng đất, hẳn là hiện tại Tô Dật đã đến chỗ sâu nhất trong lòng đất, chỉ sợ...

Sau đó, Vân Trung Ly không tiếp tục nói.