Chương 2387
Cứ như vậy kết thúc sao? Ta không tin!
Viêm Diệt Thiên cắn chặt quai hàm, bên trong mắt hổ tràn ngập sự phẫn hận, giống như sắp chảy ra máu nhìn chằm chằm vào bầu trời màu máu.
Tiểu tử có thể xuống dưới Phù Đồ Hỏa Hải, cứ như vậy bị Độc Cô Thành hại chết sao?
Ái đồ Hư Trần của lão và Viêm Lân còn đang bế quan, chờ đợi Tô Dật đến, Viêm Diệt Thiên lập tức xoa xoa mũi, tức giận nhìn về phía Độc Cô Thành đang chạy trốn.
- Độc Cô Thành, thằng chó chết! Cái đồ chết không có gì đáng tiếc, tại sao phải hại Tô Dật chỗ chôn cùng ngươi!
Một đám cường giả Lôi Viêm Thánh Điện yêu tài sau lưng, tận mắt thấy hành động vĩ đại ngày đó của Tô Dật, bây giờ nhìn thấy một đời thiên kiêu ngã xuống, đều ủ rủ, vẻ mặt ai oán!
Vân Trung Ly quay lưng về phía đám người, có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng, nếu như ông ta có thể đi vào bên trong, cho dù có phải bỏ ra sinh mệnh của mình, ông ta cũng sẽ đổi cho Tô Dật một mạng.
Không có Tô Dật, Vân Tinh ở trong vô tận tinh vực, sẽ vĩnh viễn như bèo trôi.
Nghĩ đến Tinh nhi mà ông ta yêu quý và lão hữu Tô Kính Uyên, Vân Trung Ly hối hận lúc trước, tại sao lại tới muộn như vậy.
- Đi!
Giọng nói gần như gầm thét vang lên, thân hình Vân Trung Ly trở nên mờ mịt, hóa thành ánh sáng màu trắng bay đi!
Bên trên hư không, liệt diễm và sóng lớn màu xanh cũng lấy tốc độ cực nhanh xông vào bên trong vết nứt không gian, nhìn thấy Độc Cô Thành bị người Vạn Đạo Kiếm Minh vây công, Viêm Diệt Thiên và Dạ Ức đều cười lạnh một tiếng.
- Thần Long đại điển ba tháng sau, giữa ta và ngươi tất có một trận chiến!
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên bình tĩnh, mặc dù lần này Dạ Ức không phải chủ mưu, nhưng cũng tính là đồng lõa!
Ngũ đại thế gia đã vạch mặt, Viêm Diệt Thiên nói chuyện cũng không cần vòng vo quanh quẩn.
Thiên Lan Hải Thành bên này, Tô Dật đã chết, Dạ Ức càng thêm không kiêng nể gì cả, nhẹ nhàng cười nói:
- Phụng bồi! Ta sẽ đích thân chà đạp Lôi Viêm Thánh Điện!
Viêm Diệt Thiên hừ lạnh một tiếng
- Phi! Đồ đàn bà thối! Chỉ dựa vào ngươi sao! Nên nghe tướng công ngươi ấy!
Dạ Ức lạnh lùng ngước mắt, thắng lợi đã nghiêng về một bên, ngay cả lời nói của Viêm Diệt Thiên đối với nàng cũng không có chút lực uy hiếp nào.
Nhìn khuôn mặt cứng như sắt của Ứng Vô Hưu bên cạnh, cùng với ánh mắt thâm thúy kia, Dạ Ức nói khẽ:
- Trở về hảo hảo giải thích vơi Xúc Liên một chút!
- Trong lòng ta luôn luôn cảm giác sẽ không dễ dàng kết thúc như thế!
Qua nửa ngày, Ứng Vô Hưu mới ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt không hề bận tâm phát ra dao động, Ứng Vô Hưu kinh doanh Linh Bảo Các ở sáu lục ba châu nhất hải, thấy qua người như là cá diếc sang sông, nhiều không kể xiết.
Tô Dật cứ như vậy kết thúc rồi sao? Cho dù còn sống cũng như thiên phương dạ đàm, nhưng Ứng Vô Hưu cũng không nguyện ý tin tưởng, một thiên tài tuyệt diễm cứ như vậy vẫn lạc!
- Có tin hay không lại như thế nào, không thể nào điều tra chỗ sâu trong lòng đất, cho dù còn sống, thì hắn có thể ra sao?
Dạ Ức lắc đầu.
Ứng Vô Hưu nhất thời không nói gì, Dạ Ức vỗ vỗ bả vai Ứng Vô Hưu, nói khẽ:
- Vô Hưu, biết ngươi yêu tài! Thế nhưng hắn làm ra chuyện khiến hắn không thể tồn tại! người Thiên Yêu tông, không thể lưu!
Đôi mắt ảm đạm, Ứng Vô Hưu đắng chát nhếch miệng, sau này Thiên Man có cái cục diện gì, thật sự là không dám tưởng tượng!
- Đi thôi! Thần Long đại điển, sẽ là ngày Thiên Man sụp đổ!
Dứt lời, Thiên Lan Hải Thành một binh không hao tổn, còn mang theo tin tức Vạn Đạo Kiếm Minh vẫn lạc trở lại Thiên Lan hải vực.
Toàn trường, loạn thành một bầy, kình phong mãnh liệt thổi mạnh qua phế tích, mùi máu tanh phủ kín thiên địa, gió tanh đầy trời, khiến người buồn nôn.
Thứ duy nhất vẫn an tĩnh tồn tại chính là Tư Đồ Mục Dương bên trên hư không, hắn mang theo một điểm hi vọng cuối cùng, chậm rãi đi vào vực sâu vô tận.
Vực sâu đen như mực không có điểm cuối, cảm giác không nhìn thấy đáy làm cho Tư Đồ Mục Dương chảy ra nước mắt.
- Tiểu sư thúc công...
Lần thứ nhất hắn và Tiểu sư thúc công gặp mặt là ở bên trong Thần Kiếm Môn, khi đó hai người đánh đâu thắng đó, tranh đoạt vị trí số một đại hội.
Về sau, Tô Dật trưởng thành kinh khủng khiến hắn trở thành ngọn núi lớn trên con đường tu hành của Tư Đồ Mục Dương, Tư Đồ Mục Dương điên cuồng tu luyện, chính là hi vọng có thể vượt qua ngọn núi lớn là Tô Dật.
Lại không nghĩ rằng, Tô Dật lại bị chính hắn tự tay đưa vào bên trong vực sâu màu đen.
- Lạch cạch lạch cạch!
Trong lòng Tư Đồ Mục Dương rất rõ ràng, Vạn Đạo Kiếm Minh có chân tâm thật ý hợp tác hay không, Tô Dật đều biết.
Tô Dật vì hắn, vì Độc Cô Vũ Mặc, nguyện ý mạo hiểm thử một lần, chỉ là Tiểu sư thúc công thật sự đánh giá sai lầm Vạn Đạo Kiếm Minh rồi.
Đây không phải Vạn Đạo Kiếm Minh giết Tô Dật, mà là Vạn Đạo Kiếm Minh và Tô Dật cùng nhau đồng quy vu tận.
Cổ họng toán loạn, bên trong ánh mắt lóe ra một tia tinh quang, Tư Đồ Mục Dương muốn tiếp tục nhìn một chút, cho dù là thịt nát xương tan.
Thời điểm Tư Đồ Mục Dương hơi di chuyển hai chân, đi đến bên bờ vực sâu, bên trong đôi mắt đã nổi lên tử chí, hét lớn một tiếng, Tư Đồ Mục Dương mở ra hai cánh cứ như vậy trực tiếp rơi xuống vực sâu!
Huyền dực chiến khải màu trắng bảo vệ lấy Tư Đồ Mục Dương, kiếm ý vô tình thổi qua bên người Tư Đồ Mục Dương, không đến nửa ngày thời gian, Tư Đồ Mục Dương liền bị Địa Tâm Chi Lực ép tới!
(Địa Tâm Chi Lực:lực hút ở tâm lòng đất)
- Đông!
Nặng nề ngã trên vực sâu, dao động vô hình làm khe hở kinh khủng lan tràn ra, Tư Đồ Mục Dương nằm ở trên mặt đất quan sát xung quanh, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
- Thử một lần nữa!
Tư Đồ Mục Dương vẫn không từ bỏ, mặc kệ là niềm tin đối với Tô Dật, hay là sự chuộc tội mình, Tư Đồ Mục Dương đều cảm thấy, chỉ có làm như này trong lòng mới khá hơn một chút.
- Đông!
Lần này thời gian ngắn hơn, chỉ nửa khắc đồng hồ, Tư Đồ Mục Dương đã bị ném lên, rơi càng mạnh hơn!
Ngự phong chiến khải tung bay theo gió, điểm sáng tựa như ngôi sao bay ở trong mắt Tư Đồ Mục Dương, hắn đưa tay muốn nắm lấy, một cảm giác đau đớn xé rách tim gan dâng lên, có mấy cái xương cốt đã gãy liệt, huyết nhục cũng run rẩy theo.
Còn muốn tiếp tục không?
Loại phương thức gần như tự mình hại mình này là biện pháp Tư Đồ Mục Dương an tâm, thử đi thử lại trọn vẹn ba lần, một lần so một lần nhanh hơn, một lần so một lần nặng hơn!
Một lần cuối cùng nằm ở bên trong khe hở, hai mắt Tư Đồ Mục Dương đã trở nên mơ hồ, thất khiếu chảy máu, linh hồn và máu thịt đều như vỡ vụn, thậm chí loại cảm giác đau đớn này cò sinh ra ảo cảnh.
- Tiểu sư thúc công! Nhược Hi tỷ tỷ! Vũ Mặc tỷ tỷ!
Máu đọng ngăn ở trong cổ họng, Tư Đồ Mục Dương ho đến mức mắt xuất hiện sao bay cũng không quan tâm, song quyền sớm đã máu thịt be bét, tràn đầy đá vụn, hắn muốn nắm lấy hình ảnh Tô Dật cùng hai vị tỷ tỷ trên bầu trời, nhưng làm thế nào cũng bắt không được.
- Cộc cộc!
Một bóng người lưng còng, tiều tụy đi đến bên người Tư Đồ Mục Dương, Độc Cô Hận nhìn xem cháu ngoại của mình khó chịu như thế, trong lòng càng như sóng cuộn.
- Mục Dương, đứng dậy, ta dẫn ngươi đi chữa thương!
Giọng nói run rẩy từ trong cổ họng Độc Cô Hận phát ra, toàn thân Tư Đồ Mục Dương cứng ngắc không có khí lực nhìn cũng không nhìn, đẩy cánh tay Độc Cô Hận ra!
Bước chân hắn phù phiếm hướng về nơi xa đi tới, đi chưa được hai bước, lại té ngã một lần nữa.
Té ngã, bò lên, bò lên, té ngã, dưới từng cái nhìn chua xót, Tư Đồ Mục Dương vậy mà đi xa.
- Sau ngày hôm nay, Tư Đồ Mục Dương ta và Vạn Đạo Kiếm Minh ân đoạn nghĩa tuyệt! Cũng không còn quan hệ máu mủ với Độc Cô Hận nữa!