Chương 2388
Tư Đồ Mục Dương đoạn tuyệt tất cả đường lui của mình.
Đi về phía sơn cốc nơi xa, gió núi thê lương, bên trong cơn bão năng lượng xen lẫn một tia đắng chát.
Mà lúc này, giọng nói của Tư Đồ Mục Dương còn vẫn quanh quẩn ở trong không trung, âm lãnh, quyết tuyệt, không có một tia khoan nhượng.
Cho dù giọng nói Tư Đồ Mục Dương đã vô cùng suy yếu, nhưng người nghe thấy đều biết, Vạn Đạo Kiếm Minh ở trong lòng Tư Đồ Mục Dương đã trở thành nỗi đau vĩnh cửu!
Sau ngày hôm nay, Vạn Đạo Kiếm Minh chính là vết sẹo mà Tư Đồ Mục Dương mãi mãi cũng sẽ không đề cập tới!
- Hận trưởng lão, muốn chúng ta mang Mục Dương về không?
Tư Đồ Mục Dương đi xa, trên cơ bản Độc Cô Hận ở bên trong Kiếm Minh đã là độc tài quyền lớn, cần mang Tư Đồ Mục Dương về sao?
Từng ánh mắt kinh dị nhìn về phía bóng lưng dần dần thu nhỏ ở nơi xa, các cường giả giẫm Độc Cô Thành dưới lòng bàn chân, khóe mắt vô cùng âm tàn.
Thời khắc này Độc Cô Hận giống như nắm giữ toàn bộ thế giới, nhưng mất đi đồ vật quý giá nhất.
Độc Cô Hận đứng ở trước đám người, dáng người còng còng, khóe miệng co lại, mắt già rủ xuống, nếp nhăn trên mặt hiện ra, giống như già đi không ít.
Ánh mắt Độc Cô Hận một mực nhìn chăm chú lên điểm đen nơi xa, cuối cùng rời đi khỏi tầm mắt của hắn, từ đầu đến cuối không phát ra một câu.
Hắn biết, mình đã không có biện pháp kéo đứa cháu ngoại này trở về nữa.
Bóng đen hoàn toàn biến mất, Vạn Nhận kiếm sơn bát ngát chỉ còn lại tiếng gió nghẹn ngào, mũi Độc Cô Hận đỏ lên, quay đầu nhìn Độc Cô Thành vết thương đầy người.
Vạn Đạo Kiếm Minh cần hắn, cháu so với ngoại, cơ nghiệp vạn năm không thể sụp đổ như vậy.
- Mang súc sinh này trở về!
Lời nói băng lãnh của Độc Cô Hận rơi xuống, trường bào tung bay, vẻ ngoan lệ và oán độc lướt qua chỗ sâu trong con ngươi.
- Vâng!
Các cường giả hét lớn, ánh sáng nguyên khí lóe lên quán chú lên người Độc Cô Thành, Độc Cô Thành còn chưa kịp phát ra tiếng, đã ngất đi giống như một con chó chết.
Trải qua trận này, thực lực Vạn Đạo Kiếm Minh bị giảm sút lớn, mặc dù so với Thánh Sơn, Thiên Long tông vẫn mạnh hơn rất nhiều, nhưng theo cường giả và Vạn Nhận kiếm sơn biến mất, Vạn Đạo Kiếm Minh nghiễm nhiên mất đi chỗ đứng trong thế gia.
Muốn phục hồi thực lực như cũ, không hề dễ dàng!
Cơ nghiệp vạn năm của tiền nhân bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chắc hẳn bất kỳ một đệ tử nào của Kiếm Minh cũng đều có tâm muốn chết.
Không ai biết, Vạn Đạo Kiếm Minh cần tốn bao nhiêu thời gian, mới có thể trọng chỉnh tông môn.
Con đường này quá dài, bất kỳ sự tình gì, bất kỳ người nào ở trước mặt chuyện này, cũng đều quá mức nhỏ bé, cho dù Độc Cô Hận muốn kéo Tư Đồ Mục Dương trở về, cũng không kịp.
- Mục Dương, ông ngoại tự biết mình sai, con đường sau này cháu phải tự đi thôi!
Sau khi đám người rời đi, gió lạnh thấu xương thổi bay trường sam của Độc Cô Hận lên cao, đôi mắt khô khốc đỏ bừng, có lẽ đến thời điểm này, Độc Cô Hận mới biết, tình thân đáng ngưỡng mộ cỡ nào!
- Nếu ngươi chưa chết, ta sẽ dùng phương thức của ta để chuộc tội!
Cuối cùng Độc Cô Hận quay đầu nhìn về phía vực sâu, khiến lòng vô số người đau nhức, lưu lại câu nói này, trải qua biến cố lớn, Độc Cô Hận đối với Tô Dật giống như cũng không muốn hắn cứ như vậy chết đi, biến mất ở chỗ này!
Bên trong vực sâu, trở lại thời điểm Liễu Nhược Hi dùng Thất Khiếu Linh Lung Noãn mở ra cánh cửa hình kiếm kia.
Tô Dật ở dưới độ sâu năm ngàn trượng, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Liễu Nhược Hi tiêu hao bản nguyên sinh mạng.
Một khắc này, trong lòng Tô Dật như có là hàng vạn con kiến gặm nhấm, toàn tâm đau nhức để Tô Dật như muốn sụp đổ!
Mắt trợn tròn xoe, nước mắt mông lung!
Tô Dật chưa hề nghĩ đến một ngày mình sẽ khóc thê lương đến như vậy.
Lúc Độc Cô Vũ Mặc kéo Liễu Nhược Hi tiến vào Vạn Nhận kiếm sơn, cả tòa Vạn Nhận kiếm sơn như sụp đổ, năng lượng thiên địa hung hãn tràn vào bên trong cơ thể Tô Dật.
Cả tòa Kiếm sơn nhanh chóng chìm xuống, mà lúc này ngoại giới đã triệt để bị cắt đứt, Kiếm sơn đóng lại, cuối cùng vách tường trong suốt màu bạc cũng biến thành một vùng tăm tối.
Trời đất u ám, Tô Dật chỉ nhìn thấy chỗ xa trên đỉnh đầu có hai đạo ánh sáng, ánh sáng bảy màu bám vào phía trên ngân sắc kiếm khí, Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc rơi xuống như là thiên thạch!
- Nhược Hi, Vũ Mặc!
Tô Dật điên cuồng hô to, nhưng không nhận được một câu trả lời.
Nhất thời, trong lòng Tô Dật xiết chặt, nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiên Thần bị tỏa liên xuyên qua, mười hai sợi xiềng xích kết nối với ngọn núi điên cuồng run rẩy.
Bởi vì ngọn núi sụp đổ, xiềng xích cũng bắt đầu điên cuồng rung động theo.
- Phanh phanh phanh!
Xiềng xích to lớn điên cuồng lay động, uy áp lăng lệ như là thiên uy ban thưởng, khuôn mặt Tô Dật không khỏi rung động, một bên là Thiên Thần, một bên là Nhược Hi và Vũ Mặc.
Nếu tiếp tục như vậy, xiềng xích đứt gãy, Thượng Quan Thiên Thần đang trong hôn mê hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Tô Dật lập tức nhìn lên bốn phía thiên địa, trong lòng dày vò như đang ở trong chảo dầu.
Trên không trung, Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc đều bất tỉnh nhân sự, bên trong Vạn Nhận kiếm sơn lớn như vậy cũng chỉ có hắn là đang tỉnh, suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong lòng.
- Sưu sưu!
Thân hình Tô Dật lướt đi giữa không trung, khuôn mặt ngưng trọng, cắn chặt răng, hóa thành một ánh lửa, nhất thời vọt tới bên cạnh Thượng Quan Thiên Thần.
Bỗng nhiên, một cỗ uy thế chấn nhiếp nhân tâm từ quanh thân Tô Dật lan tràn ra, tiếng chuông vang vọng, Hỗn Nguyên Cổ Chung to lớn hung hãn bao vây Tô Dật và Thượng Quan Thiên Thần lại!
Phù văn huyền diệu bao phủ quanh thân, chiếu sáng lóa mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng lay động, đang lấy tốc độ khủng nhanh chóng chìm xuống.
Mà Độc Cô Vũ Mặc và Liễu Nhược Hi vẫn không có đáp lại, trong lòng Tô Dật quýnh lên, nhất thời nhớ tới Thôn Thôn giấu kín trên người Liễu Nhược Hi.
Rõ ràng hắn để Thôn Thôn bảo vệ Liễu Nhược Hi, Liễu Nhược Hi một mực ở trên đỉnh Kiếm sơn, chẳng lẽ không có tiếp cận nguy hiểm, Thôn Thôn liền không ra sao?
- Thôn Thôn!
Tô Dật gầm thét, hai con ngươi ngưng trọng, thiên uy cuồn cuộn từ trong lòng đất hắc ám lao nhanh mà ra, cuồng phong gào thét, thiên địa không ngừng rung chuyển!
Thiên uy cuồn cuộn từ trên người Tô Dật tràn ra, bên trong mày kiếm có một cỗ khí tức bén nhọn đi tìm vết tích Thôn Thôn.
Khí tức Tô Dật một mực liên kết cùng Thôn Thôn, bỗng nhiên cảm giác được Thôn Thôn vậy mà cũng hôn mê.
Chẳng lẽ là năng lượng Thất Thải Linh Lung Noãn đã kiềm chế Thôn Thôn sao?
- Thôn Thôn tỉnh lại! Thôn Thôn tỉnh lại!
Mắt thấy hai luồng ánh sáng càng ngày càng gần, trong kình phong cuồng bạo, từ chỗ mi tâm Tô Dật tuôn ra khí tức chói mắt, yêu khí cuồn cuộn của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công xung kích thiên địa, bắn về phía hai luồng ánh sáng kia!
- Ầm ầm!
Một bên vận chuyển Hỗn Nguyên Cổ Chung, một bên phóng thích ra Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, vô số mồ hôi xuất hiện trên trán, nội tâm Tô Dật đã rung động đến cực hạn.
Giờ phút này, Tô Dật vô cùng hi vọng Thôn Thôn có thể tranh thủ thời gian tỉnh lại, thời điểm Tô Dật nhìn thấy ánh sáng bảy màu sắp hạ xuống đỉnh đầu giống như sét đánh, trước mắt Tô Dật tối sầm lại, ánh sáng màu đen bao trùm ánh sáng bảy màu như là ngũ lôi oanh đỉnh.
- Phanh phanh!
Rốt cục ở thời khắc mấu chốt, Thôn Thôn cũng tỉnh lại, Tô Dật vui mừng kêu lên:
- Thôn Thôn! Ngươi tỉnh rồi!
Một giây sau, sắc mặt Tô Dật lại biến đổi một lần nữa, thân thể Thôn Thôn ôm lấy Liễu Nhược Hi và Độc Cô Vũ Mặc đang không ngừng mở rộng giống như là quả bóng da màu đen.