← Quay lại trang sách

Chương 2389

Chủ nhân, ta cảm giác linh hồn như sắp bị đè nát! Đây là năng lượng gì, áp lực quá lớn!

Thôn Thôn từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm thấy không lành, điên cuồng hô to!

Rơi từ trên bầu trời xuống như là thiên thạch, uy áp quanh không trung sẽ bỗng nhiên dâng lên, nếu là người có tu vi thấp, lục phủ ngũ tạng sẽ lập tức bị đè nát!

- Đông!

Tinh thần đổ vỡ, Thôn Thôn ở trên không trung phát ra một tiếng gầm thét, thân thể thay đổi, trực tiếp rơi vào phía trên xiềng xích, lăn như là bi đến chỗ Tô Dật!

- Chủ nhân, cẩn thận!

Thôn Thôn gào thét, thanh âm của nó tựa như biến thành một cây lò xo.

Mắt thấy Thôn Thôn to lớn lăn dọc theo xiềng xích mà xuống, nếu đụng vào phía trên Hỗn Nguyên Cổ Chung, chính hắn thụ thương không nói, chắc chắn Thôn Thôn Nhược Hi và Vũ Mặc cũng sẽ bị trọng thương.

- Ùng ục ùng ục!

Thân hình to lớn không gì sánh được của Thôn Thôn ở dưới áp lực dạng này nhanh chóng bành trướng, đồng thời theo tốc độ rơi xuống mà càng lúc càng nhanh, toàn bộ ngọn núi cũng đung đưa theo.

Dưới luồng uy thế này, Tô Dật đứng ở trung tâm xiềng xích, cũng có thể cảm giác được xiềng xích sắp không chống đỡ được va chạm mãnh liệt như vậy nữa, trong lòng không khỏi hít sâu một hơi.

Đối với Tô Dật và mọi người ở đây mà nói loại áp lực kinh khủng này cũng là một loại uy hiếp to lớn, bỗng nhiên Tô Dật hít sâu một hơi, nghĩ đến Liệt Không Ngọc trong ngực.

Đã không cách nào tránh khỏi, liền để Thôn Thôn đến cùng

- Không còn cách nào thì đánh cược một lần vậy! Nếu như có thể truyền tống ra ngoài là tốt nhất!

Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch, lấy Liệt Không Ngọc ra, ngưng kết thủ ấn, đột nhiên ánh sáng lóe lên, ném Liệt Không Ngọc đang bắn ra ánh sáng về phía Thôn Thôn.

- Thôn Thôn! Kiên nhẫn một chút, một chút nữa là tốt rồi!

Tô Dật gào lên khàn cả giọng, nhìn Thôn Thôn xẹt qua chân trời xông tới tựa như thiên thạch, trong khoảnh khắc Tô Dật vừa hoàn thành thủ ấn, bỗng nhiên một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa đảo ngược phóng tới chỗ Thôn Thôn lăn đang xuống.

- Phanh phanh!

Dưới lực lượng khủng bố, trong hư không liền xuất hiện sóng gió lạnh thấu xương, rung động Yêu Thần chiến khải trên người Tô Dật bay vù vù, huyết nhục quanh thân lại bắt đầu rạn nứt, khóe mắt, lỗ mũi đều có máu tươi tràn ra.

Bí văn huyền ảo tỏa ra ánh sáng, bao phủ hoàn toàn Thôn Thôn, thân hình Thôn Thôn tiêu tán, trọng áp phía trên xiềng xích lập tức biến mất!

- Oanh!

Thiên địa yên tĩnh, tất cả đều biến mất ở trong nháy mắt.

- Bọn họ được truyền tống ra ngoài rồi sao?

Ánh mắt Tô Dật khinh động, tròng mắt căng ra để quan sát quanh mình.

Mà lúc này, uy áp to lớn lại ép đến, âm thanh Thôn Thôn từ trên đỉnh đầu lại truyền đến một lần nữa, hóa ra Thôn Thôn biến mất ở trên xiềng xích, lại từ trong một vết nứt không gian khác rơi xuống dưới.

- Chủ nhân, cứu mạng!

Thôn Thôn không cách nào khống chế chính mình liền rống to, thân thể tròn vo không chỗ mượn lực, rất khó để dừng lại.

- Đáng ghét! Ngay cả Liệt Không Ngọc cũng không ra được!

Nhìn Thôn Thôn lại rơi xuống một lần nữa, mặc dù Thôn Thôn đang tận lượng khống chế chính mình, nhưng tốc độ vẫn không ngừng tăng lên, gió lốc bành trướng, cuồng phong gào thét!

Tô Dật hét lớn, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên ngạo khí từ mi tâm sinh ra.

Hắn đạp mạnh xuống đất một cái, không đứng ở phía trên xiềng xích nữa, thân thể ngạo nghễ bay lên trên, tức giận nói:

- Ta không tin, muốn chết cũng không có dễ dàng như vậy! Thôn Thôn chuẩn bị kỹ càng! Toàn thân căng lên cho ta!

- Vâng!

Thôn Thôn hít sâu một hơi, ngũ quan đen sì co lại, chau mày, khí tức Yêu Vực cảnh cửu trọng siêu cường hội tụ ở trên một điểm.

- Phanh phanh!

Ánh lửa xông phá trời cao, khí tức hủy thiên diệt địa mênh mông, như là tận thế, trong nháy mắt gợn sóng không gian lại rung chuyển lần nữa!

- Ngao ô!

- Thúc Long Thiên Phong giới!

- Kim Long Quán Thiên Chỉ!

- Phù Dao Bách Biến Bộ!

Tô Dật lăng không bay lên, thân thể giống như xuyên phá hư không, trong cơ thể bắn ra kình phong đánh lên trời cao, nhất thời ba loại võ kỹ có thể kéo ra vết nứt không gian đều bị Tô Dật thi triển ra!

Thiên địa rung động, ngọn núi oanh minh!

Bên trong không gian bát ngát hắc ám, thân hình Tô Dật sinh ra trọn vẹn mấy trăm cái huyễn ảnh, dùng tư thế sấm sét kéo ra vết nứt không gian quanh người Thôn Thôn, ý đồ làm dịu uy thế hạ xuống của Thôn Thôn.

Một cỗ năng lượng hủy diệt không hiểu đè xuống, thân hình Tô Dật theo vết nứt không gian tạo ra bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nhưng Tô Dật vẫn kiên trì, khóe miệng dữ tợn chậm rãi nâng lên, mồ hôi đầm đìa, trên cổ nổi gân xanh, kinh mạch tựa như sâu ăn lá.

- Rắc rắc!

Rất nhanh, quanh thân Tô Dật bắt đầu tan vỡ, uy áp đã lên cao đến bảy ngàn trượng trực tiếp ép nát từng lớp da của Tô Dật!

Lực ép lên thân thể và linh hồn dao động cũng không thể ngăn cản Tô Dật tiếp tục kiên trì, Tô Dật dùng ý chí chống lại hết thảy, xuất ra một đạo Thúc Long Thiên Phong giới cuối cùng, rốt cục Thôn Thôn cũng chậm rãi lăn vào bên trong Hỗn Nguyên Cổ Chung như một viên thủy tinh.

- Ầm!

Trở lại bên trong Hỗn Nguyên Cổ Chung, uy áp hủy diệt to lớn cũng bắt đầu biến mất, hai chân Tô Dật quỳ trên đài cao ở trung tâm xiềng xích.

Từng ngụm máu tươi tràn ra, thân thể tựa như vỏ cây rơi xuống, thê thảm dữ tợn, không ngừng chảy máu!

Đây là một loại lực lượng hủy diệt kinh khủng như thế nào?

Ngay cả Tô Dật có huyết nhục của Chí Tôn Yêu tộc cũng không thể chống lại, phải biết rằng nơi này mới chỉ đến độ sâu bảy ngàn trượng, nếu quả thật đến độ sâu một vạn trượng, đi vào trong lòng đất, sẽ là cảm giác như thế nào?

- Nhược Hi, Vũ Mặc!

Tô Dật tranh thủ thời gian nhổ máu tươi trong miệng ra, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều muốn Nhược Hi và Vũ Mặc tỉnh lại, hai tay chống trên mặt đất, khó khăn bò đến bên người Nhược Hi.

Vũ Mặc nằm ở một bên đã hôn mê, Thôn Thôn lại hóa thành hình người, khí tức uể oải, dưới uy áp khủng bố như vậy, còn bị Thất Thải Lưu Ly Noãn bộc phát đánh tới, cho dù Thôn Thôn có là Yêu Vực cảnh cửu trọng thì toàn thân cũng chồng chất vết thương, khí tức uể oải.

Trong hai con ngươi lôi vân tràn đầy vẻ ủ rũ cùng mệt mỏi, Thôn Thôn nhìn thoáng qua Tô Dật, liền triệt để hôn mê, ngay cả lời cũng không nói được.

Lúc này, toàn trường yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Tô Dật.

- Nhược Hi! Nhược Hi! Ta là Tô Dật, ta đến rồi, nhìn ta đi!

Tô Dật đỏ mắt, ôm Liễu Nhược Hi gần như không có khí tức vào trong ngực, nước mắt tràn mi, cả người Tô Dật rung động như sắp điên cuồng.

- Phù phù! Phù phù!

Lúc này, Thất Thải Lưu Ly Noãn trên ngực trái Liễu Nhược Hi lại tỏa sáng, nhưng theo hô hấp Liễu Nhược Hi chậm dần, dùng mắt trần cũng có thể thấy Thất Thải Lưu Ly Noãn ảm đạm xuống.

Cánh tay Tô Dật đầy máu, run rẩy ôm chặt Liễu Nhược Hi, giờ phút này đau đớn trên hắn thân thể đã không tính là gì, nhưng trơ mắt nhìn Liễu Nhược Hi hương tiêu ngọc vẫn ở trước mặt mình, thì Tô Dật kiên quyết không chấp nhận được!

- Ta có thể cứu nàng, Nhược Hi, nàng cố chịu đựng! Cố chịu đựng!

Tô Dật điên cuồng quát lên một tiếng, thân thể cố gắng đứng lên lần nữa, huyết tương như là bên trong cây cối khô héo chảy ra, đột nhiên ngẩng đầu, miệng chảy máu tươi truyền ra một tiếng hét lớn.