← Quay lại trang sách

Chương 2390

Tại sao, đến cùng phải dùng biện pháp gì mới có thể cứu Nhược Hi của ta!

Tiếng hét lớn tựa như tiếng sư tử gào thét núi rừng, âm thanh xé mây xuyên đá, Tô Dật điên cuồng nện lên mặt đất.

Trong lòng Tô Dật tràn đầy hối hận, hoảng hốt, lật khắp Long Tổ Dược Kinh bên trong đầu, cũng không thể cứu Thất Thải Lưu Ly Noãn suy yếu!

Bên trong Long Tộc Dược Kinh cũng chỉ có đôi ba câu giới thiệu về Thất Thải Lưu Ly Noãn, Thất Thải Lưu Ly Noãn trân quý như thế đã mất đi khí tức sinh mệnh, thì thế gian còn có cái gì có thể cứu nó?

- Nhược Hi, tỉnh lại! Nhược Hi!

Mắt thấy khí tức Nhược Hi không ngừng suy yếu, khóe miệng Tô Dật trầm xuống, từng giọt nước mắt to lớn nhỏ xuống gương mặt Liễu Nhược Hi, đột nhiên có một luồng ánh sáng năng lượng sáng chói từ bên trong cơ thể Tô Dật khuếch tán ra.

Không ai biết, đến tột cùng Tô Dật lấy nguyên khí từ đâu, năng lượng điên cuồng tràn ra quanh không trung.

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Thiên Nguyên Cổ Kinh, Ngự Thiên cung, năng lượng thiên địa mạnh mẽ như là thuốc trợ tim truyền vào bên trong cơ thể Liễu Nhược Hi, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, nhưng vẫn không cách nào ngăn Liễu Nhược Hi càng ngày càng suy yếu lại.

- A dật!

Bỗng nhiên, một âm thanh như là thiên ngoại thần nữ giáng lâm từ bên cạnh truyền đến, người này chính là Độc Cô Vũ Mặc từ trong hôn mê tỉnh lại, nàng chậm rãi ngồi dậy, âm thanh này như có ma lực, khiến Tô Dật lập tức ngẩng đầu lên.

Hai mắt mở ra, nhưng trước mắt là một mảnh sao bay, mờ mịt, Tô Dật miễn cưỡng chống đỡ lấy thân thể, dùng lực muốn mình tỉnh lại.

Thế nhưng từ tế bào đến máu thịt, từ máu thịt đến xương cốt, kinh mạch, tất cả đều đang nói với hắn hãy ngủ say đi!.

- Vũ Mặc!

Tô Dật không cách nào ức chế sợ hãi trong lòng, muốn chạm vào bóng người bên trong tia sáng kia.

Một giây sau, tay Tô Dật rơi xuống, Tô Dật mất đi khí lực triệt để co quắp ở trên mặt đất, không có bất kỳ ý thức gì!

Yên tĩnh, tiêu tan.

Bên trong Cổ Chung, xiềng xích trôi nổi, không gian phong bạo bên ngoài đánh lên Cổ Chung, bộc phát ra một đạo lại một đạo tiếng vang khủng bố, khiến người ta rùng mình.

Mà Độc Cô Vũ Mặc từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy người mình yêu nằm trên mặt đất, trong mắt lam liên tục gợn sóng, tràn ngập vẻ ưu thương.

Nhìn quanh không trung, khí tức tang thương kinh khủng dần dần lan tràn bên trong Vạn Nhận kiếm sơn nhìn không thấy điểm cuối, hiện tại chỉ có Độc Cô Vũ Mặc là thanh tỉnh.

Gió bão rung động thâm sơn liên tục gào thét, đây chính là Vạn Nhận kiếm sơn mà từ nhỏ Độc Cô Vũ Mặc đã thờ phụng làm thần sơn, nhưng hiện tại trong này lại giam giữ người mình yêu và tỷ muội của mình.

Độc Cô Vũ Mặc đi đến trước người Liễu Nhược Hi, cúi người xuống, chậm rãi nâng Nhược Hi mặt mũi tái nhợt lên, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ, khẽ cười khổ.

Vừa rồi ở trước cánh cửa hình kiếm, lúc Liễu Nhược Hi phóng thích uy năng của Thất Thải Lưu Ly Noãn, còn từng nói với nàng phải chiếu cố Tô Dật thật tốt.

- Nha đầu ngốc, tại sao ngươi lại nông nổi giống tên kia như thế chứ?

Ngón tay ngọc run rẩy, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Liễu Nhược Hi, Độc Cô Vũ Mặc giống như nhìn em gái ruột của mình, vô cùng yêu thương.

Theo ánh mắt dời xuống, Độc Cô Vũ Mặc trông thấy Thất Thải Lưu Ly Noãn thần dị huyền ảo, ánh sáng tràn ngập, khí tức cổ lão mênh mông ở bên trong thất thải lưu quang hiển thị hết sự thần dị.

Đây là lần thứ nhất Độc Cô Vũ Mặc nhìn trái tim Liễu Nhược Hi ở khoảng cách gần như vậy, mạch máu và dây thần kinh chậm chạp chuyển động, xuyên thấu qua quần áo hiển lộ rõ ràng, Độc Cô Vũ Mặc nhìn chằm chằm vào nó sắc mặt càng thêm thống khổ.

- Ngươi dùng sinh mệnh giải cứu Tô Dật, ta lại dùng sự tín nhiệm mà ta thật vất vả mới có được đẩy Tô Dật đến biển lửa!

Độc Cô Vũ Mặc mỉm cười, nghiên đầu nhìn Tô Dật và Liễu Nhược Hi.

Giờ phút này, bốn bề vắng lặng, trong con ngươi màu xanh thẳm của Độc Cô Vũ Mặc toát ra một tia ước ao.

- Nhược Hi, ta thật hâm mộ ngươi, ngươi biết không?

Độc Cô Vũ Mặc cầm tay phải Liễu Nhược Hi giữ ở trong ngực, lông mi lật qua lật lại, trong bóng tối có một giọt nước mắt bay lên không trung.

- Ta chưa hề nghĩ tới ta sẽ cùng những người khác cùng nhau yêu một người đàn ông, nhưng bây giờ chính là như vậy. Chúng ta đều yêu tên kia. Ta ao ước ngươi là thanh mai trúc mã của hắn, ta ao ước thần nữ tỷ tỷ có thể trở thành trụ cột sau lưng của hắn, ta cũng ao ước vị miêu yêu tỷ tỷ kia, có thể cùng hắn chung sống.

Nói xong, nước mắt rơi xuống, lông mi nhỏ xẹt qua mí mắt, Độc Cô Vũ Mặc gục đầu xuống, nhếch đôi môi.

- Thế nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có ta, chỉ có ta gặp gỡ hắn trễ như vậy, vì cái gì sớm như vậy đã phải rời khỏi các ngươi!

Nước mắt phun trào như là màn mưa, khó mà ức chế cảm xúc phun trào, Độc Cô Vũ Mặc càng khóc càng khó chịu, nước mắt theo gương mặt im lặng chảy xuống.

- Tô Dật, ta chán ghét ngươi!

Đột nhiên Độc Cô Vũ Mặc ngẩng đầu, run rẩy nhìn đã Tô Dật hôn mê, trong cổ họng phát ra một tiếng thổn thức rất nhỏ, một loại bi thống phát ra từ sâu trong linh hồn phun trào.

- Tại sao ngươi, tại sao ngươi làm ta mở hai mắt ra, ngươi mang sự tốt đẹp cho ta, nhưng lại để ta tiếp nhận sự đau khổ càng thêm khó chịu!

Giữa lông mày Độc Cô Vũ Mặc mang theo ưu sầu, nói xong, hai mắt càng thêm xanh thẳm, trong con mắt tuyệt vọng tản mát ra ánh sáng màu xanh lam cực hạn, một loại năng lượng vô hình xuyên qua không gian dừng lại ở trên người Tô Dật.

- Ta rất muốn cứ như vậy nhìn ngươi, Tô Dật, ta thích ngươi! Nếu như còn có kiếp sau, ngươi nhất định phải nhớ kỹ tới tìm ta sớm một chút.

- Phốc phốc!

Độc Cô Vũ Mặc duỗi tay ngọc gạt nước mắt ở khóe mắt đi, không có một tia dao động, cứ như vậy ngắm nhìn Liễu Nhược Hi đang ngủ mê.

- Nha đầu ngốc, về sau nhờ ngươi tới chăm sóc Tô Dật! Lần tiếp theo không được xúc động như vậy nữa! Ngươi chết rồi, hắn cũng không muốn sống nữa!

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ nhàng vuốt mũi Liễu Nhược Hi một cái, sau đó chỉnh sửa lại mắt ngọc mày ngài, trong hai con ngươi điên đảo chúng sinh chảy ra hai đạo ánh sáng bàng bạc.

- Ây...

Trong bóng tối, Độc Cô Vũ Mặc ôm Liễu Nhược Hi vào ngực, chảy xuống giọt nước mắt cuối cùng, đột nhiên ở chỗ mi tâm hiện ra một cái đồ án hình mặt trăng giao nhau.

Lúc này, Độc Cô Vũ Mặc giống như trở lại khi còn bé.

- Sư phụ, vì sao người không cho con mở hai mắt ra!

Lúc Độc Cô Vũ Mặc còn nhỏ đung đưa thân thể mập mạp, duỗi hai tay ra tìm kiếm sư phụ Độc Cô Tà.

- A ha ha ha!

Trên bầu trời, Độc Cô Tà tiên phong đạo cốt hơi khép hai mắt lại, trong hai mắt nghiêm nghị kiệt ngạo bắn ra một đạo tinh quang, khẽ nói:

- Bởi vì đôi mắt của con là tinh khiết nhất! Thế đạo này quá dơ bẩn, tròng mắt ghi nhớ quá nhiều người rồi!

Độc Cô Vũ Mặc hất hai bím tóc hình đuôi ngựa lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, oán giận nói:

- Vậy con cũng không thể một mực làm người mù lòa được!

- Kiếm pháp thông linh, tâm tùy ý động, niết bàn diệu tâm, mới có thể gột rửa hồng trần đại đạo! Vũ Mặc, nếu có một ngày con tìm được người có thể bảo vệ con cả đời, hoặc là đáng giá để con mở hai mắt ra, vậy con liền mở hai mắt ra đi! Thế nhưng con phải nhớ kỹ đi, người kia chính là tính mạng kiếp này của con, cũng là vận của con! Xử trí như thế nào, đều dựa vào con!