← Quay lại trang sách

Chương 2391

Độc Cô Tà nhìn Độc Cô Vũ Mặc dưới thân, ánh mắt phức tạp, đột nhiên khí lưu dưới chân bốc lên, xoay tròn trên đỉnh đầu Độc Cô Vũ Mặc, chợt rời xa dương thế.

Phía trên đất bằng, Độc Cô Vũ Mặc đứng tại chỗ bị ánh chiều tà chiếu sáng, lông mi dài nhỏ liên tục chớp động, trên mặt đỏ bừng hiện đầy nghi vấn.

Theo kiếm khí đi xa, cho dù Độc Cô Vũ Mặc nhắm mắt lại, cũng có thể cảm giác được một tia hi vọng.

- Ta sẽ gặp được một người như vậy sao?

Độc Cô Vũ Mặc nhẹ nhàng nói một câu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên mảng màu hồng.

Lúc này.

Hình ảnh kéo về bên trong Vạn Nhận kiếm sơn!

Năng lượng quanh không trung đã bị năng lượng lạnh lẽo tràn ngập, mặt đất cũng lắc lư như dòng nước.

Bí văn trong suốt lưu động quanh người Độc Cô Vũ Mặc, huyền ảo đến cực điểm, da thịt Độc Cô Vũ Mặc vốn trắng nõn nay càng trở nên trong suốt, như là trang giấy.

- Hô hô!

Ánh sáng óng ánh từ trong hốc mắt chảy ra, dần dần ngưng tụ thành một đạo khí lưu màu lam, bay lên không trung, nhấc lên một trận gió lốc mãnh liệt!

Khí tức bàng bạc như là diệt thế đổ xuống, bao phủ Tô Dật, Liễu Nhược Hi, Thượng Quan Thiên Thần và Thôn Thôn lại với nhau.

Ánh sáng màu xanh da trời và Hỗn Nguyên Cổ Chung hoà lẫn vào nhau, như là thần quang trên cửu tiêu rơi xuống, vô số điểm sáng nho nhỏ ở trên đỉnh đầu dần dần hội tụ thành hai nửa vầng trăng màu trắng!

- Ầm ầm!

Mặt trăng bắt đầu gia tăng tốc độ vận chuyển, ngay tại lúc đó xuất hiện một màn làm cho người ta cảnh thấy rùng mình!

Trăng sáng giữa trời, hai nửa vầng trăng bắt đầu hợp vào nhau, ánh sáng chói lóa tựa như mặt trời giữa trưa lấp lánh thiên địa, bên trong Cổ Chung, ánh sáng loá mắt!

Tiếp theo là một loại cảm giác sinh mệnh tươi mát và thần quang uy nghiêm vô thượng, uy áp quanh không trung cũng bởi vì đạo ánh sáng thần dị này mà bắt đầu hạ xuống.

Lúc trước ở trước cánh cửa hình kiếm, Độc Cô Vũ Mặc cũng có suy nghĩ liều mình.

Nhưng do tốc độ Liễu Nhược Hi quá nhanh mà thôi, lúc này bốn bề vắng lặng, toàn thân Độc Cô Vũ Mặc là một màu lam sắc loá mắt, hai mắt tràn ngập huyền văn thần dị.

Dưới ánh sáng bao phủ, thân hình Độc Cô Vũ Mặc trở nên cao quý thánh khiết, giống như thần linh đang tịnh hóa thế gian.

Giờ phút này, mặt trăng trên đỉnh đầu đã triệt để hợp lại với nhau.

Bỗng nhiên, thiên lôi nổ vang, âm thanh thanh thúy lan tràn, một cỗ hi vọng sống sót giáng lâm nhân gian, mặt trăng vỡ nát, quang ảnh càn quét, quét ngang thiên địa.

Tô Dật, Độc Cô Vũ Mặc, Thượng Quan Thiên Thần, Thôn Thôn đều ở bên trong mảnh ánh sáng sinh mệnh này!

Tắm rửa thần quang, ấm áp dịu dàng.

Trời cao sâu thẳm, hồ quang lưu chuyển, trong cổ họng Độc Cô Vũ Mặc họng phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, thanh âm hướng phía bầu trời chậm rãi bay xa.

- Sư phụ, rốt cuộc con cũng tìm được người mà sư phụ nói đáng giá rồi! Thế gian này, cũng có đồ vật đáng giá ta lưu luyến.

- Ầm ầm!

Ánh trăng lạnh lẽo vung vãi trên đại địa, vạn vật đổi mới, đường vân huyền diệu trên Hỗn Độn Cổ Chung cũng lóe lên.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Độc Cô Vũ Mặc trở nên bình thản trầm tĩnh, theo thanh âm tan biến, thân thể Vũ Mặc trong không gian trắng muốt càng ngày càng trở nên trong suốt, giống như là một tầng lụa mỏng.

Ánh sáng trong đôi mắt màu lam cũng bắt đầu ngưng tụ lại, lúc này nàng đã rất khó lên tiếng,

Trong ánh sáng màu trắng thê lãnh mờ mịt, Độc Cô Vũ Mặc cứ như vậy ngồi ở bên cạnh Tô Dật và Liễu Nhược Hi, đôi mắt đẹp ngầm động, sắc mặt yên tĩnh, tham luyến mà nhìn Tô Dật.

Gió trong không trung thổi đến vô cùng trống vắng, cảnh vật như mới hôm qua.

Lần thứ nhất tụ họp bên trên Thiên Phong Chiến, ngàn vạn người chú ý, lần thứ hai bên trong Cổ Yêu Lâm, không màng sống chết, cảm mến lẫn nhau.

Nhớ lại những hình ảnh bên trong đầu khiến Độc Cô Vũ Mặc cười rực rỡ như pháo hoa, long lanh như hoa.

Thời khắc này nàng muốn trò chuyện với những người trước mắt và người trong lòng.

Bên trong con ngươi là cảnh vật, người trước mắt là người trong lòng.

- Tô Dật, ta rất thích...

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên gương mặt như phấn điêu ngọc trác trở nên căng cứng, từ chỗ mi tâm Độc Cô Vũ Mặc có một đạo ánh sáng màu lam nhạt hóa thành mây khói phiêu tán mà ra.

Mây khói bay lên không, thẳng đến khi bay đến trung tâm mặt trăng, bổ khuyết khoảng trống ở giữa, cũng bổ khuyết khoảng trống trong nội tâm Độc Cô Vũ Mặc.

Thương khung rực sáng trọn vẹn một giây, cuối cùng Độc Cô Vũ Mặc chỉ dừng lại ở chữ thích!

Suy nghĩ của nàng ngừng lại, muốn ôm người đàn ông này nhiều hơn.

Đường mòn dưới trăng, là thời điểm duy nhất hai người ở một mình, cũng thành nơi hai người tuyệt xướng.

Sự tươi đẹp trên thế gian này còn có nhiều như vậy, tình yêu đối với Tô Dật còn nồng đậm như vậy, Độc Cô Vũ Mặc không muốn đi, không muốn rời đi nơi sinh động xán lạn.

Trong nháy mắt khóe miệng đỏ cong lên, quanh không trung có một đạo ánh sáng càng thêm mãnh liệt bay lên, thân thể trong suốt của Độc Cô Vũ Mặc như là mảnh ngói đụng một cái liền nát, phiêu tán trên không trung!

Trong thiên địa, ánh sáng phiêu tán!

Thân thể mềm mại của Độc Cô Vũ Mặc liền hóa thành vô số điểm sáng, trở về bên trong mặt trăng trắng noãn như ngọc, ánh sáng loá mắt, giống như thần linh!

Chỉ một thoáng, thiên uy vô cùng vô tận lan tràn trong thiên địa, dùng mắt trần có thể da thịt quanh thân Tô Dật đang cấp tốc khép lại, vết thương vỡ vụn hiện ra ánh sáng màu xanh lam, trong nháy mắt huyết dịch ngừng chảy.

Liễu Nhược Hi ở một bên, điểm sáng bám trên Thất Thải Linh Lung Noãn chầm chậm lấp lóe, mạch máu màu lam nhạt lại tràn ngập sinh cơ mạnh mẽ một lần nữa!

Ánh sáng bảy màu ở trái tim lóe lên, lấp lánh bầu trời, trái tim xuyên thấu quần áo dần dần ẩn nấp, hết thảy đều trở về như thường!

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Ánh sáng biến mất ở trong bóng tối, lúc này mười hai sợi xiềng xích trên người Thượng Quan Thiên Thần ứng thanh mà đứt.

"Phanh" một tiếng, cả người nặng nề nằm trên đất, Thôn Thôn ở một bên từ hình dáng quả cầu đen mở ra, lâm vào trong ngủ say.

Toàn trường yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.

Mê man, mơ mơ màng màng, sau khi Tô Dật tắm rửa trong thần quang đầu óc liền trở nên thanh tịnh, trong ý thức, Tô Dật có thể cảm giác được bên trong ánh sáng mơ hồ, Độc Cô Vũ Mặc đang cưỡi mây rời đi.

- Vũ Mặc, đều kết thúc rồi, nàng đi đâu vậy?

Bên trong không gian bát ngát, Tô Dật nhìn chằm chằm vào hai con ngươi màu xanh lam câu hồn đoạt phách kia, tràn đầy nghi vấn, kêu lên.

Nửa ngày, không có trả lời.

Tô Dật muốn đứng dậy, lại phát hiện hai tay hai chân đều bị cột vào một cây đại thụ, rất lâu sau đó, ở chỗ rất xa truyền đến một tiếng gọi nhỏ.

- Chăm sóc thật tốt cho Nhược Hi, ngươi mà bắt nạt nàng, ta sẽ trở lại đánh ngươi!

Nghe vậy, toàn thân Tô Dật đều toát ra mồ hôi, trong nháy mắt lỗ chân lông mở ra, con ngươi trợn to nhìn về phương xa.

Lúc này, bốn phía càng ngày càng nhiều ánh sáng trắng, thẳng đến khi tràn vào hơi thở của hắn, khiến hắn không thể hô hấp.

- Ách!

Tô Dật điên cuồng giãy dụa trong giấc mơ, tiềm thức cảm giác được Độc Cô Vũ Mặc đã không còn, trái tim điên cuồng dao động, đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

- Ầm!

Trong giây phút thoát khỏi dây thừng, Tô Dật cả người cũng từ dưới đất ngồi dậy.

Bốn phía u ám được Cổ Chung soi sáng, Tô Dật phát hiện mình vẫn còn ở bên trong Vạn Nhận kiếm sơn.

Liễu Nhược Hi bình yên chìm vào giấc ngủ, hô hấp đã dần dần bình ổn, hắn lập tức thở dài một hơi, lau mồ hôi trán đi.

Bỗng nhiên, cả người Tô Dật như bị điện giật, đảo mắt quanh không trung, nơi xa, Thượng Quan Thiên Thần và Thôn Thôn đang nằm ngáy o o.

Các nơi đều tìm qua, chỉ có Độc Cô Vũ Mặc là không thấy.