Chương 2392
Hồng hộc!
Yết hầu Tô Dật giống như bị người bóp chặt, nhìn qua vô số điểm sáng tán loạn trong hư không, trong lòng Tô Dật mới hiểu được trận ảo mộng kia là thật.
Độc Cô Vũ Mặc đã thật sự rời đi, vì hắn, vì Nhược Hi, mà phỉ rời khỏi cái thế giới tươi đẹp này.
- Vũ Mặc... Vũ Mặc...
Nghẹn ngào, gầm nhẹ, nghĩ đến cặp mắt màu lam bên trong ảo mộng khiến người ta say mê kia, đột nhiên Tô Dật lục phủ ngũ tạng thắt lại với nhau, một loại cảm giác tê tâm phế liệt xông lên đầu.
Bên cạnh, Liễu Nhược Hi, Thượng Quan Thiên Thần và Thôn Thôn đều yên tĩnh ngủ say, Tô Dật chỉ có thể ở bên trong cái không gian hắc ám này, một mình tiếp nhận nỗi đau không thể tả này.
- Tại sao nàng lại ngốc như vậy?
Nước mắt giống như nước lũ tràn đê không thể ngăn lại, ngón tay Tô Dật cắm thật sâu vào trong thổ nhưỡng màu đen, mười đầu ngón tay đều đã vỡ vụn không chịu nổi, Tô Dật cũng không có một tia cảm giác đau.
Oán trách cùng phẫn hận tràn ngập nội tâm, Tô Dật không ngừng lắc đầu, không nguyện ý tin tưởng sự thật này.
Nhìn những đốm sáng tiêu tán trong không trung, trong lòng Tô Dật tựa như đao cắt, rốt cục vẫn ép buộc mình nhận rõ sự thật này.
Độc Cô Vũ Mặc vừa mới biểu lộ tình cảm, chẳng lẽ một nữ tử đơn thuần thánh khiết như thế, cứ như vậy rời đi sao?
Tô Dật loạng choạng, tâm trí giống như bị mê mẩn, đứng dậy nhìn về phía chân trời tán loạn điểm sáng, hương thơm đặc hữu của Độc Cô Vũ Mặc vẫn còn lưu lại, thế nhưng giai nhân đã rời khỏi dương thế.
Quan sát xiềng xích đã hóa thành mảnh vụn trên mặt đất và hơi thở trầm ổn của Liễu Nhược Hi và Thôn Thôn, vết thương trên người mình cũng đã khép lại.
Mặc dù ở bên trong Hỗn Nguyên Cổ Chung, nhưng uy áp bảy ngàn trượng đã hạ xuống, thậm chí so với năm ngàn trượng còn thấp hơn rất nhiều.
Tất cả những chuyện này đều là công lao của Độc Cô Vũ Mặc.
Trong lòng Tô Dật biết rõ Liễu Nhược Hi vì cứu mình, không tiếc lấy ra năng lượng Thất Thải Linh Lung Noãn, mà Độc Cô Vũ Mặc vì cứu mình, càng dùng toàn bộ sinh mệnh của nàng đánh cược.
Một loại cảm giác vắng lặng, đau nhức thấu xương tủy khiến toàn thân Tô Dật run rẩy, như là một người ở đứng thẳng bên trong băng thiên tuyết địa, không có cảm giác, không có linh hồn, giống như tất cả đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Giai nhân đã qua đời, Tô Dật không biết đồ vật mình đang theo đuổi có còn tồn tại.
Trong đầu, đường mòn giữa rừng rậm, mái vòm ánh sáng, hai người tâm sự, vô số hình ảnh ngay tại hôm qua, như là ác mộng giày vò tâm hồn của hắn.
Bên trong bóng tối, chỉ có một mình Tô Dật tỉnh dậy, loại cô độc cùng tịch mịch này giày vò Tô Dật đến không thở nổi.
Tô Dật ra sức nện đầu của mình, Độc Cô Vũ Mặc rời đi khiến hắn lần thứ nhất cảm thấy hối hận, trước kia hắn tùy ý làm bậy, không gì không làm được.
Từ địa cầu xuyên không đến dị thế, hắn cho rằng mình có Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, có thể muốn làm gì thì làm.
Đơn độc một mình, cho dù mạo hiểm khó khăn, Tô Dật cũng chưa từng e ngại, hắn vô cùng tin tưởng, mình giống như một vị anh hùng có thể xoay chuyển tình thế.
Lần này, thật sự mất đi người trong lòng, loại cảm giác đau đớn thấu tâm can này khiến Tô Dật hối hận, tại sao không sớm ôm Độc Cô Vũ Mặc một cái.
Cho dù chỉ là cho nữ tử đáng thương này một cái ôm ấm áp có lực, nàng cần, hắn cũng muốn cho.
Thời gian trôi qua, người đã rời xa.?
Ngoái nhìn ngôi nhà nhỏ kia một lần cuối cùng, vậy mà đã thành xa nhau.
Độc Cô Vũ Mặc đã từng nói với Tô Dật, nàng có thể đợi, nàng có thể chờ đến khi Tô Dật hoành tuyệt Thương Hải, đạp trên vạn trượng hào quang tới đón nàng.
Thời khắc này tim Tô Dật đột nhiên xiết chặt, một ngụm máu từ khóe miệng chảy ra, hai mắt hằn lên tia máu cực giống một người nghèo rớt mùng tơi, không có ý chí sống, chỉ có vô tận u ám.
Bởi vì Tô Dật làm thế nào đi nữa cũng không kịp.
Loại thống khổ này khiến Tô Dật như rơi xuống vực sâu.
Hỏa diễm? Kiếm sơn?
Ở trong mắt Tô Dật, cảm giác này không tính là đau nhức, mệnh ta do ta nắm không do trời là thứ Tô Dật luôn luôn kiêu ngạo, thế nhưng mệnh Độc Cô Vũ Mặc lại vì hắn, mà sớm rời đi.
Răng cắn chặt môi, những phương thức tàn khốc có thể dùng tới Tô Dật đều dùng rồi, ngồi một mình ở trên đài cao, ánh mắt Tô Dật ngốc trệ, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào đồ án song nguyệt còn lờ mờ lưu lại trên đỉnh kia.
- Vũ Mặc, trở lại được không?
Nói xong, mũi chua chua, Tô Dật dùng sức nện lên đầu của mình, như là một cái thùng cao su bị bóp chặt, đầu Tô Dật gần như muốn nổ tung.
Đau nhức! Toàn tim đau nhức, đau đến tê tâm phế liệt!
- Chăm sóc thật tốt cho Nhược Hi, ngươi mà bắt nạt nàng, ta sẽ trở lại đánh ngươi!
Độc Cô Vũ Mặc ở phương xa nói lên câu này, rất uyển chuyển động lòng người, thế nhưng Tô Dật vừa nghĩ tới lại không dám nghe, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Núi đao biển lửa đều đã chống đỡ qua, đối với người ngoài hắn là thiên kiêu chi vương không ai bì nổi, thế nhưng ở trước mặt người yêu, Tô Dật tình nguyện làm một đứa bé.
- Ta không bắt nạt ai, Vũ Mặc, nàng trở về được không!
Nói xog, lại vùi đầu vào giữa gối, trong bóng tối rung động rất nhỏ, đây là cảm giác đau khổ cực hạn của nam nhân gần hai mươi tuổi!
Chỉ trong nửa khắc thời gian, Tô Dật đã khóc hết nước mắt của kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, nhưng không gian vẫn không có phản ứng như cũ.
Lam tinh song nguyệt đồng, nhân gian chí bảo, thể chất thiên phẩm, một ngàn năm cũng chỉ có một người là Độc Cô Vũ Mặc, đã biến thành vĩnh hằng.
- Chủ nhân...
- Tô Dật...
Sau lưng, Thôn Thôn và Thượng Quan Thiên Thần đã tỉnh lại, nhìn Tô Dật trên đài cao, liền rón rén đi tới.
Thượng Quan Thiên Thần thụ thương quá nặng, bước chân vẫn rất phù phiếm, dưới sự dìu đỡ của Thôn Thôn, mới miễn cưỡng chống đỡ được, nói:
- Tô Dật, tạo thêm phiền phức cho ngươi rồi.
Ngừng lại một chút, Tô Dật vẫn chôn đầu ở giữa gối, hít mũi một cái, xoay đầu lại, hai mắt đỏ rừng rực tràn đầy vẻ ngưng trọng, máy móc trả lời:
- Không có việc gì, ngươi bị thương quá nặng, lát nữa ta cho ngươi thêm mấy bình linh dịch, hảo hảo chữa thương đi!
Dứt lời, Tô Dật đứng dậy, không nói một lời, nhanh chóng rơi xuống bên cạnh Liễu Nhược Hi.
- Tô Dật bị sao vậy?
Thượng Quan Thiên Thần bởi vì thương thế, cau mày, thấp giọng nói.
Thôn Thôn lắc đầu, nhưng khi nhìn lên hai nửa vầng trăng ngưng kết phía trên mái vòm kia, nhất thời có một loại dự cảm không tốt.
- Khả năng xảy ra chuyện lớn!
Về phần xảy ra chuyện gì, Thôn Thôn nhìn bộ dạng Tô Dật thất thần, lại không dám nói.
- Sưu sưu!
Hai bình linh dịch như là mũi tên vọt tới trước người Thượng Quan Thiên Thần và Thôn Thôn, vững vàng dừng lại, Thượng Quan Thiên Thần nhìn xiềng xích vỡ vụn.
Thời điểm hôn mê, Thượng Quan Thiên Thần cũng mơ hồ phát giác được cái gì, yếu ớt nói ra:
- Đây là... Lam tinh song nguyệt đồng...
Lúc này, âm thanh Tô Dật ở nơi xa vẫn không ngăn được sự rung động, ngưng tiếng nói:
- Các ngươi tu luyện cho tốt, nhìn xem phải làm như thế nào mới có thể ra ngoài! Ta đi chữa thương cho Nhược Hi.
- Vâng chủ nhân!
Thôn Thôn nháy mắt với Thượng Quan Thiên Thần, không nói nhiều, hai người liền dắt nhau đến một bên khác trên đài cao.