← Quay lại trang sách

Chương 2411

Chỉ cần Hàn Vũ Long nói đầu hàng, người của Ngự Thiên Cung sẽ lui lại, hoàn toàn không do dự!

Mà lúc này, trong núi rừng phía xa truyền đến một tiếng cười đắc thắng, giống như tiếng chim ưng trong đêm khuya khiến cho người ta sởn tóc gáy, hơi lạnh lan tràn trong tận xương cốt.

- Hàn Vũ Long, ngươi cuối cùng vẫn là một người thông minh!

Giọng Long Tuế Thiên cao vút gần như chói tai, giống như giấy ráp cọ qua cổ họng, nhất thời tất cả mọi người ở đó đều lộ ra ánh mắt chấn động!

Chẳng lẽ Hàn Vũ Long muốn rút lui sao?

Ở thời điểm mấu chốt như vậy, chắp tay đưa Vô Lượng Môn cho Long gia đang như hổ đói rình mồi sao?

Xung quanh, rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đều nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Long, trái tim cũng kinh hoàng theo khóe miệng Hàn Vũ Long mở ra.

Tất cả mọi người nín thở, nhìn về phía Hàn Vũ Long.

Giờ phút này Hàn Vũ Long mím môi, quay đầu nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu vàng phía xa, giọng nói lạnh lùng lập tức hóa thành gió bão truyền tới tất cả mọi người ở đó.

Cổ họng như bắn ra tia lửa, tiếp theo, lời Hàn Vũ Long nói lại làm cho tất cả mọi người ở đó đều biến sức.

- Ngày hôm nay, Vô Lượng Môn vốn không nên gặp phải kiếp nạn này, đây là ta làm Vô Lượng Môn chủ mang đến cho mọi người! Bởi vậy, người của Vô Lượng Môn bây giờ có thể rời khỏi tông môn, rời khỏi nơi này! Ta tin tưởng Long gia không đến mức lạm sát kẻ vô tội!

Hàn Vũ Long xoay đầu lại, nhíu mày, tinh quang chợt bắn ra, phía xa mới yếu ớt truyền đến giọng nói trầm thấp, xem như ngầm thừa nhận lời Hàn Vũ Long nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đó kích động, rất nhiều người đã bắt đầu cởi áo khoác Vô Lượng Môn trên người, chuẩn bị rời đi đất thị phi này.

Nhìn rất nhiều người kiên quyết rời đi, một đám các cường giả trưởng lão lại vội vàng đi tới phía trước, nước mắt tuôn rơi, kêu khóc nói:

- Môn chủ, ngươi làm gì vậy? Ta không muốn chết như vậy, nhưng ta cũng không muốn rời khỏi Vô Lượng Môn a!

- Đúng vậy, môn chủ, mong ngươi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Cả đời chúng ta đều ở Vô Lượng Môn, rời khỏi tông môn còn không bằng trực tiếp giết ta!

- Không, môn chủ ta không rời khỏi tông môn, ta muốn ở lại Vô Lượng Môn!

Hàn Vũ Long nặng nề lắc đầu và lùi về phía sau một bước, gương mặt lập tức lộ vẻ nghiêm trọng, một sát ý kiên quyết điên cuồng phun ra với khí thế hùng hồn, tuyệt đối bá đạo giống như biến thành một người khác!

Sau khi một người ôm chí liều chết, cho dù ngày diệt vong có tới cũng sẽ thản nhiên!

- Các trưởng lão! Vũ Long xấu hổ! Hôm nay ta là môn chủ Vô Lượng Môn sẽ không để cho Vô Lượng Môn làm chó săn của Long gia! Muốn sống thì rời khỏi tông môn, còn lại cứ giao cho Vũ Long, một mình ta gánh chịu!

Một mình ta gánh chịu!

Vừa dứt lời, cơ bắp toàn thân Hàn Vũ Long bắt đầu căng lên, quần áo cũng lập tức rách toạc!

- Phụt!

Trên thân có ánh sáng màu vàng dâng lên giống con rồng vờn quanh bầu trời, quần áo bay ra lập tức hóa thành hư vô, khí thế bá đạo khủng khiếp hóa thành trường đao nặng nề bổ vào phiến đá trắng trước người!

- Ầm ầm!

Theo thân hổ của Hàn Vũ Long không ngừng lớn lên, toàn thân trực tiếp tạo thành từng sóng dao động, hổ chưởng thoáng động, Hàn Vũ Long đột nhiên giống như hóa thành yêu thú hình người chiếm giữ ở trên Vô Lượng Sơn Xuyên, một chưởng ấn làm không gian vặn vẹo, trực tiếp đánh về phía không trung tối tăm!

Tiếng nổ vang lên, tiếng trả lời truyền tới bên tai tất cả mọi người ở đó!

Ngay lập tức, đám người Vô Lượng Môn vừa rồi còn đang cảm thấy may mắn và đau khổ chợt ngây ra. Đám người Ngự Thiên Cung vẫn đang lập pháp trận truyền tống cũng lộ ra ánh mắt chấn động.

Một mình gánh chịu! Trong đó bao hàm bao nhiêu can đảm và ý chí, đây là bảo vệ cuối cùng của Hàn Vũ Long đối với Vô Lượng Môn, còn theo đuổi ý chí võ đạo của mình tới cùng!

Cho dù thế gian không còn một người, ta cùng trường đao vẫn cười với trời!

Có thiên quân vạn mã, ta vẫn không sợ, có yêu ma quỷ quái, ta cũng thản nhiên.

Thần ngăn, giết thần, phật cản, diệt là được!

Rồng cản phía trước, ta cũng dám kéo cả trời xanh xuống dưới chân, vô tình giẫm lên!

- Môn chủ!

- Phụ thân!

Lập tức, mọi người ở đây đều kịp phản ứng, sắc mặt sợ hãi chấn động. Những người đang thay quần áo lặng lẽ thả xuống, mắt ướt át.

Làm người của Vô Lượng Môn, môn chủ đã quyết chí liều chết, mình còn có thể tham sống sợ chết sao?

Nhưng không thể phủ nhận là Thiên Man chỉ có một tông môn vô sỉ, chính là Long gia!

Chết hay là trốn, tất cả mọi người bắt đầu do dự, nắm chặt áo choàng dài trong tay.

Bỗng nhiên, tất cả mọi người lại vây quanh trước người Hàn Vũ Long. Mà lúc này kinh mạch toàn thân Hàn Vũ Long không ngờ tuôn ra màu vàng, giống như con rồng màu vàng quấn quanh cơ bắp, xương cốt.

Cơ bắp bắt đầu rạn nứt, từng tiếng nổ lớn vang vọng không trung, cơn bão màu vàng khủng khiếp bao phủ toàn thân Hàn Vũ Long, ngay cả mái tóc dài đen nhánh cũng bị nhuộm thành màu vàng.

Gió bão cuộn trào mãnh liệt, bá đạo không gì sánh được bắn tất cả những người có tu vi thấp ra ngoài, hắn đã quyết định.

Chết, chế cùng Vô Lượng Môn, chết cùng Vô Lượng Môn mới sihnh ra!

- Vũ Long thiêu đốt máu Kim Long!

Long Phá Sơn lắc đầu thở dài, nhưng vẫn lộ ra ánh mắt nghiêm túc trước tâm huyết của Hàn Vũ Long.

Trong mắt tất cả chư hầu trưởng lão cũng lộ ra thần thái khác thường. Thiếu niên bất phàm Vân Châu năm đó, hôm nay lại có thể có phẩm cách như vậy.

- Mọi người đều nói không có Vô Lượng Môn thì không có Hàn Vũ Long, ta thấy tất cả đều phải ngược lại mới đúng!

- Hàn Vũ Long, ngươi là niềm kiêu ngạo của Vân Châu! Ngoài Tiêu Mạn, có thể nói ngươi là người đứng đầu!

- Vèo vèo!

Các chư hầu trưởng lão nhìn nhau cười, liên tục gật đầu, trong miệng đám người tiên phong đạo cốt quát lớn một tiếng, bất chợt dưới chân có ánh sáng phóng lên cao, đứng thành một hàng với Hàn Vũ Long.

Giống như có sự ăn ý, đám người Long Phá Sơn ưỡn lồng ngực cứng như sắt thép, năng lượng linh hồn dâng trào làm không gian vặn vẹo, cao giọng nói:

- Ngươi vì Vô Lượng Môn, chúng ta lại vì Ngự Thiên Cung! Sống chết khó lường! Sau này, Vân Châu chẳng phân biệt ta với các ngươi!

- Đúng, chẳng phân biệt được ta với ngươi!

Nói xong, trên không trung vang lên tiếng cười hào sảng của các chư hầu trưởng lão. Hai mắt Hàn Vũ Long bắn ra tinh quang, khóe miệng nhếch lên lộ ra sự cương quyết.

Mọi người ở đây hít sâu một hơi. Những người này đều điên rồi sao? Chịu chết còn vui vẻ như vậy!

Dường như bọn họ đang đối mặt là con kiến hôi yếu nhất Thiên Man, người ở trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt?

Trong lúc cười nói, đám người lộ ra vẻ cuồng vọng hào hiệp, hăng hái giống như đối mặt với ánh nắng ngày mai, đạp bước trong không trung rời đi vậy!

- Phụ thân! Phá Sơn gia gia các ngươi!

Hàn Vũ Nhu nhìn các vị tiền bối cao ngạo thương vân, nước mắt lập tức lưng tròng.

Hàn Vũ Nhu hít sâu một hơi, cho dù bị ánh sáng nguyên khí gạt ra, Hàn Vũ Nhu vẫn kiên trì đứng sau lưng Hàn Vũ Long, cho dù cách nhau xa nghìn trượng.

Hàn Vũ Long bá đạo lạnh lùng nghiêm nghị được ánh sáng màu vàng thần thánh bao phủ lại quay đầu cười nói với nữ nhi của mình:

- Nha đầu ngốc, đừng khóc! Kiếp sau, phụ thân vẫn chỉ nghe lời của ngươi. Chỉ là kiếp sau, ngươi đừng gặp Tô Dật nữa, nếu không ta đánh chết tên tiểu tử thối này!

Nói xong, khóe miệng Hàn Vũ Long cong lên. Hắn chỉ dành nụ cười cường giả Chí Tôn này cho nữ nhi bảo bối của hắn