← Quay lại trang sách

Chương 2412

Nước mắt rơi xuống như mưa, Hàn Vũ Nhu đã khóc thành hoa lê từ lâu lại khẽ gật đầu.

Hôm nay, Hàn Vũ Nhu vì Vô Lượng Môn đánh một trận, phòng thủ cho Ngự Thiên Cung, còn chết vì Tô Dật!

- Ha ha, lời này rất đúng! Đều tại tiểu tử thối kia! Kiếp sau ta cũng không muốn nhìn thấy hắn! Yêu nghiệt đến mức ta cũng thấy đố kị!

Long Phá Sơn ha ha cười to, bất chợt tất cả mọi người có mặt ở đó đều cười phá lên.

Ai cũng hiểu, là Tô Dật cho bọn họ hi vọng phản kháng, là Tô Dật, hết lần này tới lần khác sáng tạo kỳ tích, làm cho những tông môn vốn không có liên quan lại trở nên thống nhất, đồng tâm hợp lực!

Đi cùng Tô Dật, tương lai của Thiên Man sẽ khoái hoạt tới mức nào!

- Ầm ầm!

Khi trong lòng tất cả mọi người đầy khí thế hào hùng, trong núi sâu phía xa bắn ra một ánh sáng màu vàng giống như ánh mắt trời lan tỏa trong không gian, từ phía xa nhìn lại giống như từng vảy rồng tràn ngập trời đất!

Vẻ mặt Hàn Vũ Long lập tức biến đổi, xoay đầu lại, nhìn về phía núi sâu. Chỉ thấy vô số đại quân Long Bí đã xuất hiện trong núi rừng, chúng đứng ngay ngắn thành hàng!

Mà trong đó có một bóng dáng tập tễnh yếu ớt vượt qua không trung, rất gầy gò, giống như một trận gió cũng có thể lập tức thổi bay hắn vậy. Đó chính là Long Tuế Thiên.

Trong hốc mắt sâu của Long Tuế Thiên tối tăm giống như vũng bùn dưới vực sâu, khiến người ta vừa nhìn vào, trong lòng lại lạnh thấu xương!

Ánh sáng màu vàng chớp hiện, tiếng gió rít gào thổi tới trước người. Bàn tay như bộ xương khô chắp sau lưng, trên gương mặt tiều tụy của Long Tuế Thiên lập tức bắn ra năng lượng linh hồn rất dồi dào!

- Ầm!

Trong không trung, vòng sáng bảo vệ đã mờ nhạt từ lâu chợt rung lên, dùng mắt thường có thể thấy được chỗ lõm xuống bắn ra một tia long ảnh màu vàng đầy hung hãn, mắt rồng đỏ như máu, xông tới cách đám người Hàn Vũ Long hơn trăm trượng mới chậm rãi biến mất!

Vô Lượng Sơn Xuyên lại dâng lên dao động, năng lượng thiên địa càng thêm loãng chứng minh thực lực linh hồn của Long Tuế Thiên.

Từ tu vi linh hồn, có thể nói là không kém cung chủ Đoan Mộc Tiêu Mạn, đây là một cường giả Chí Tôn ngự hồn của Long gia!

- Vù vù!

Sông núi thiên địa xung quanh lập tức dâng lên một trận gió lớn, phiến đá bạch ngọc giống như bị xới tung, lật lượt nâng lên, phiến đá khoảng chừng hơn một nghìn trượng bay lên trùng kích về phía Hàn Vũ Long!

- Phá!

Gương mặt Hàn Vũ Long và đám người Long Phá Sơn lập tức nghiêm lại, giơ tay lên, mấy chục đạo linh hồn và ánh sáng nguyên khí trùng kích trời đất.

Dưới uy thế kinh người, không gian trực tiếp rạn nứt ra, từng gợn sóng không gian vẫn lan tràn đến phía xa, ánh sáng nguyên khí nóng bỏng và năng lượng linh hồn mênh mông cuồn cuộn bắn nhanh trên trời cao.

- Ầm ầm!

Gió nổi mây phun, cả Vô Lượng Sơn Xuyên cũng nổ mạnh, sát ý cuồn cuộn, cuốn theo bụi đất che khuất bầu trời vẫn đang lan tràn về phía xa, khiến người ta run rẩy!

- Ầm ầm ầm!

Cho dù đòn tấn công đã tiêu tan, những tiếng nổ vẫn vang vọng trong sông núi, sóng âm không dứt, lòng người hoàn toàn chấn động!

- Thật mạnh! Lão già này có thể lợi dụng trận pháp của đại quân Long Bí tập hợp công kích!

Đều là đám người Long Phá Sơn cũng theo đạo ngự hồn lập tức đỏ mắt, nhìn Long Tuế Thiên không dám khinh thường.

Một chiêu vừa rồi đủ để hủy trời diệt đất, nếu không phải đám người bọn họ đồng tâm hợp sức, chỉ sợ bây giờ đại trận phòng thủ của Vô Lượng Xuyên đã sụp đổ!

Mà Long Tuế Thiên hình như còn chưa dùng hết sức!

- Sao hắn không đánh tiếp!

Lạc Vô Nhai nuốt nước bọt, con ngươi chợt bắn ánh sáng màu vàng, mười ngón siết chặt lại.

Ngực Hàn Vũ Long lập tức lõm xuống nửa tấc, khóe miệng có tia máu tràn ra, ánh mắt nghiêm trọng, nói:

- Ta có thể cảm giác được khí tức Kim Long của hắn rất cường đại, cũng không phải quá ổn định, chắc có vấn đề!

- Vù vù vù!

Theo Hàn Vũ Long vừa dứt lời, trên bầu trời không hiểu sao rung lên, từng khí tức lan tràn ra.

Bóng dáng Long Tuế Thiên dần dần ngưng thực, trong không trung lại phát ra ánh sáng màu vàng chói lòa, giọng nói giống như tiếng sấm rền vọng vào bên tai tất cả mọi người ở đó.

- Hàn Vũ Long, ngươi tưởng Long gia sẽ mặc cho ngươi tùy tiện trêu chọc sao? Rất tốt, muốn bảo vệ Vô Lượng Môn! Hôm nay, tất cả mọi người của Vô Lượng Môn đều chết đi!

- Cái gì!

Nghe Long Tuế Thiên nói vậy, tất cả mọi người ở đó còn đang vui vẻ đều sửng sốt, một cảm giác như nước đá xối từ đầu đến chân làm cho tất cả võ giả ở đó không còn sắc máu!

Thật ra, bọn họ sớm đã đoán được, Long gia làm sao có thể lưu lại hậu hoạn!

Trong ánh sáng màu vàng, Hàn Vũ Long mỉm cười, mang theo một nụ cười thoải mái khẽ gật đầu, hắn thả bọn họ đi, hắn cũng thay bọn họ thử Long gia.

Nhưng đồng thời, hắn cũng thử mọi người trong Vô Lượng Môn!

Lúc này còn có mấy chục vạn người đứng ở phía sau lưng mình, cả đời này Hàn Vũ Long có người trong tông môn như vậy là đủ vậy!

- Long gia ngươi vốn đã không có ý khoan dung cho người rồi, muốn giết liền tới đi! Không cần dài dòng nữa! Tất cả mọi người của Vô Lượng Môn đã chuẩn bị sẵn sàng!

Lập tức, rất nhiều người của Vô Lượng Môn phẫn nộ lại mặc áo choàng dài vào, đứng ở trong đám người, quyết tâm nếu đã chết, không bằng liều mạng!

Bỗng nhiên, khí tức mạnh mẽ tràn ngập trời đất, sấm sét với uy thế lan tràn khoảng không xung quanh, trong không gian nhỏ không cho phép bất kỳ một người tu vi thấp nào tùy ý đi lại!

Sóng khí màu trắng xuyên qua trời mây, trên trăm vạn ánh sáng năng lượng hội tụ thành con rồng dài giống như cuồng thú rít gào phía chân trời, ngang ngược di chuyển trên không trung!

- Ầm ầm!

Cùng lúc đó, phía đối diện có mấy chục vạn điện quang màu vàng hóa thành rất nhiều Kim Long rất nhỏ, lật người trong mây và sấm chớp, cuối cùng hóa thành con rồng dài to bằng cột đình màu vàng!

Ở hai đầu phía đông và phía tây, con rồng ánh sáng chống lại con rồng vàng, tiếng công kích không ngừng vang lên. Tất cả mọi người hiểu rõ, một trận quyết chiến cuối cùng đã tới!

Hàn Vũ Long không biết người khác có thể giữ vững bao lâu, nhưng một tháng đã là cực hạn của Vô Lượng Môn, bởi vì bọn họ đối mặt là quân đoàn Long Bí khủng khiếp nhất thế gian này!

- Vô Lượng Sơn, bảo hộ huyết mạch của ngài! Tất cả người của Vô Lượng Môn chiến đấu vì tín ngưỡng, dù chết vẫn quang vinh!

Hàn Vũ Long điên cuồng hét lên, giống như trút hết lửa giận trong lòng.

Vào giây phút đó, bất kể là kẻ muốn chạy trốn, hay muốn ở lại, ý chí này đều tập trung lại với nhau!

- Dù chết cũng quang vinh!

Trong Quang Long, tiếng gầm hóa thành vảy rồng, lấp lánh ánh sáng!

Cũng trong lúc đó, đại trận phòng hộ của Vô Lượng Sơn dường như sống lại, một loại ánh sáng năng lượng còn mạnh hơn vừa rồi chiếu sáng cả trời đất, đây là sự kiên trì của tất cả mọi người!

- Giết!

Hắn ra lệnh một tiếng, trên trăm vạn người của Vô Lượng Sơn bước vào trong không trung, gào thét xông về phía quân đoàn Long Bí!

Vì việc nghĩa không hề chùn bước, hoàn toàn không hối hận!

- Gào gào!

Trên bầu trời, Quang Long giơ móng lớn, giống như muốn đấu với Kim Long. Kim Long đối diện hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, mở miệng to như chậu máu cũng rít gào, khí Kim Long giống như cột đình rít gào lao ra.

- Ầm ầm...

Năng lượng thiên địa lập tức bạo động theo, tất cả trên không trung không ngừng rung chuyển!

Dưới lực đạo khủng khiếp như vậy, ngay cả Vô Lượng Sơn Xuyên cũng bắt đầu bị nghiền nát.