← Quay lại trang sách

Chương 2421

Bỗng nhiên, xuyên qua cửa sổ khe, lỗ chân lông toàn thân Cổ Nhạc đều nổ tung.

Mắt hơi híp lại, không ngờ ở trước mặt hắn là từng hoa văn ánh sáng cuồn cuộn trào ra, không thể cân nhắc được.

Đây là một loại năng lượng mạnh mẽ không giống với Ngự Thiên Cung, năng lượng cường đại không rõ không ngừng trùng kích tâm thần Cổ Nhạc.

Trong nháy mắt, Cổ Nhạc thắt tim lại, cả người bất giác run rẩy.

Lúc này, Cổ Nhạc còn chưa tới gần Thiên Đan Trai lại bị ánh sáng chói mắt trong Bí các làm chấn động tới mức liên tục lảo đảo.

Cổ Nhạc lập tức hít sâu một hơi, mắt nhìn về phía trước, quyết đoán tiến lên.

- Ầm!

Vừa đi đến trước cửa sổ, sâu bên trong linh hồn Cổ Nhạc lại có thể cảm giác được có đôi mắt cực lớn cực khủng khiếp đang nhìn mình.

Nguyên khí thu lại, Cổ Nhạc nơm nớp lo sợ thò tay gõ cửa.

- Ầm!

Lực lượng ngập trời giống như thiên thạch lập tức lướt ra. Một giây tiếp theo, Cổ Nhạc đã bị ném ra xa trăm trượng, nằm trên mặt đất, xung quanh đầy gợn sóng, không gian rạn nứt.

- Phụt phụt!

Ngực Cổ Nhạc cảm thấy đau đớn, ánh mắt chấn động, gương mặt rất kinh ngạc, khẽ nói:

- Cái này...

- Cổ Nhạc, nhanh chóng rời đi!

Cổ Nhạc nghe được đây là giọng nói Đoan Mộc Tiêu Mạn, trong lòng nhất thời kinh ngạc, ngực phập phồng kịch liệt, chậm rãi bò dậy.

Đoan Mộc cung chủ nhất định là đang luyện vật kỳ lạ, từ giọng nói vừa rồi đã nghe được là đang đối mặt với nguy cấp.

Nghĩ vậy, gương mặt Cổ Nhạc đau khổ, che ngực lại đi ra ngoài Thiên Đan Trai.

Ở trong lòng Cổ Nhạc bất giác đoán, Đoan Mộc Tiêu Mạn có thể yên tâm bế quan như thế, bất kỳ chuyện gì cũng không thể so sánh được với chuyện Đoan Mộc Tiêu Mạn đang làm bây giờ.

Cổ Nhạc thở dài một hơi, cũng không dám ở lại đây thêm.

Thiên Đan Trai trống rỗng, Cổ Nhạc quay đầu nhìn, sâu bên trong đồng tử lóe ra một tia sáng.

--------------------------------

Phạm Long Thiên Cung, trong Long Thần Điện.

Long Tuế Thiên ngồi ở trên ghế dựa không ngừng thở hổn hển, trong tay là một bình thuốc có long văn màu vàng lóe ra ánh sáng, sau khi nuốt nó xuống, vẻ mặt Long Tuế Thiên mới dần dần tốt hơn.

Sau khi trở lại Thiên Cung, Long Tuế Thiên phát hiện Long Quảng đang bế quan, cho dù bản thân mình là một tam trưởng lão Long gia, căn bản cũng không gặp được.

Thời cơ chiến đấu thoáng cái sẽ biến mất, trong lòng Long Tuế Thiên có một cảm giác nóng nry.

Khi tấn công lên Vô Lượng Môn, các chư hầu trưởng lão Ngự Thiên Cung vội vàng trở về viện trợ, lại chỉ duy nhất không thấy Cổ Nhạc và Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Chỉ có hai trường hợp, hoặc là Đoan Mộc Tiêu Mạn không ở trong cung, hoặc là Đoan Mộc Tiêu Mạn đã gặp chuyện không may.

- Long Quảng không ở đó, quân chữ Thiên không nghe theo hiệu lệnh của ta, lại không có cách nào đánh Ngự Thiên Cung!

Lúc này, Long Tuế Thiên xắn tay áo lên, trên cánh tay gầy guộc có kinh mạch nổi cao, giống như thiên tằm băng lạnh bơi qua bơi lại, mắt Long Tuế Thiên lập tức trầm xuống, trong đầu hiện lên một nhân vật.

Kế hoạch Long Thần ban đầu là ngăn chặn Vô Lượng Môn và Ngự Thiên Cung, nhưng bây giờ kế hoạch có thay đổi, Phục Yêu Môn và Hỗn Loạn Vực tới cứu viện, nhất định phải vận dụng quân chữ Thiên bảo vệ Thiên Cung.

Còn có một tình hình cá nhân là Long Tuế Thiên muốn tự tay giết Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Nặng nề ho khan vài tiếng, gương mặt Long Tuế Thiên càng thêm thâm trầm, nhìn Long Thần Điện lớn như vậy, ánh mắt Long Tuế Thiên đột nhiên chớp động.

Không được, Long Tuế Thiên rất nhanh lại hủy bỏ suy nghĩ của riêng mình.

Nhân vật mà trong đầu Long Tuế Thiên vừa nghĩ tới là tồn tại mà Long Quảng cũng cảm thấy khủng khiếp.

Tuy Long Tuế Thiên ở lâu trong cung, nhưng Thất Thải Linh Lung Noãn mà nhân vật kia muốn, Long Quảng vẫn chưa lấy được.

- Thiên Man có lẽ chỉ có một viên Thất Thải Linh Lung Noãn cuối cùng, đều cho Long Thần làm mất!

Long Tuế Thiên đấm mạnh vào tay vịn bằng đồng, nhất thời trong cổ họng vang lên một tiếng rên rỉ.

Bất chợt, toàn thân Long Tuế Thiên run rẩy, sâu trong hốc mắt lộ ra chút khí tức băng hàn, trong cổ họng lập tức điên cuồng phun ra tiếng rên rỉ khủng khiếp.

- Xèo xèo!

Trên tay vịn, một Tiểu Long tinh xảo lập tức hóa thành băng, vảy rồng cũng phát ra ánh sáng màu lam.

Khóe miệng Long Tuế Thiên khẽ giật giật, mắt híp lại và cuộn người thành một con tôm lớn, trong lúc đó còn run lẩy bẩy, thân thể gầy guộc run lên giống như cái sàng vậy.

Nếu có người ở đây, căn bản khó có thể tưởng tượng được, Long Tuế Thiên không ai bì nổi ở Vô Lượng Môn tự nhiên lại thê thảm như vậy.

- Đoan Mộc Tiêu Mạn, ta phải giết ngươi!

Long Tuế Thiên phẫn nộ gầm lên, trong đầu vẫn là gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Đoan Mộc Tiêu Mạn năm đó.

Mấy chục năm qua, Long Tuế Thiên đều chìm đắm trong sự khủng hoảng đối với Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Rất nhiều ngày đêm, Long Tuế Thiên chỉ có thể co quắp trong một góc, giống như rơi vào hầm băng, trong đầu lặp lại những lời thù hận với Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Những điều này, Long Tuế Thiên cao ngạo không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, ngay cả Long Thần hắn cũng không thể nói ra.

Ở Long gia cá lớn nuốt cá bé này, một khi Long Tuế Thiên chịu thua cũng có nghĩa là Long Tuế Thiên lập tức bị thay thế.

Long Tuế Thiên vượt qua mấy chục năm trong lo lắng hãi hùng như vậy,.

Khớp hàm run lên, trải qua mấy chục năm trị bệnh, lúc này Long Tuế Thiên mới có thể dần thoát khỏi độc Băng Loan.

Tối thiểu có thể vận dụng võ kỹ giống như võ giả bình thường, mà không bị bất kỳ rào cản nào.

Trong đại điện rộng lớn, Long Tuế Thiên đau khổ rên rỉ.

Thời gian từ từ trôi qua, Long Tuế Thiên vỗ bàn, quyết định đi tới chỗ khác của Long Thần Điện.

Trên chiến hạm Thiên Cung lớn như vậy, Long Tuế Thiên lướt nhanh qua bầu trời đầy quang ảnh, quân chữ Thiên bảo vệ tuần tra quanh Long Thần Điện nhìn dấu vết kéo dài trên không trung, trong lòng lập tức chấn động.

- Đó là Tuế Thiên trưởng lão!

- Hắn từ trong Vô Lượng Môn trở về à!

- Hắn gấp gáp như vậy là đi đâu thế? Hướng kia!

- Ta ngất! Nơi đó không phải là chỗ của người kia ở sao? Long Thần không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp cận mà!

Các tướng lĩnh quân chữ Thiên đỡ mũ giáp lay động, khiếp sợ đến mức mặt xám như đất, ánh mắt dao động rồi không dám nhìn nữa, tiếp tục tuần tra.

Một chỗ hẻo lánh trong cung điện, khi Long Tuế Thiên bước vào đây, trước mắt hoang vắng lạ thường, gương mặt Long Tuế Thiên vốn đã lạnh lùng lại càng thêm nghiêm trọng.

Môi mím lại, Long Tô Thiên ngửa đầu rồi bất chợt đi vào.

- Phù!

Khi vừa đi vào, trong lòng Long Tuế Thiên lại khẩn trương. Cho dù bản thân hắn đã là Nguyên Vực cảnh, vẫn có thể cảm giác được áp lực vô cùng cường đại đang nghiền ép mình.

- Tìm được Thất Thải Linh Lung Noãn rồi sao?

Một giọng nói già nua lạnh lùng ốm yếu từ sâu trong hành vang vọng ra.

Long Tuế Thiên nghe tiếng, đi vào hành lang tối tăm và lập tức quỳ xuống, cao giọng nói:

- Tiền bối, Long thần đại nhân đang tìm Linh Lung Noãn, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả thôi!

- Ha ha!

Tiếng cười thê lương vang lên khô ráp, lão già chậm rãi nói:

- Long Quảng cũng dám tự xưng là thần à?

- Rầm!

Long Tuế Thiên không nói.

- Hắn ở đâu?

Tiền bối nói tiếp.

Long Tuế Thiên lập tức trả lời, giọng nói của lão nhân tuy bé nhưng lại có thể bao trùm khắp cung điện.